.
Chương 164: Có Ai Mua Con Hổ Này Hay Không
Vừa nãy hắn ta cùng đi nhà xí với phạm nhân, không ngờ lại đụng phải hổ.
Vẻ mặt của Tiền Xuyên hơi thay đổi: “Người đi nhà xí cùng ngươi là ai? Người đâu rồi?”
“Là Mạnh Thường.” Sai dịch nói tiếp.
Tiền Xuyên lập tức đuổi theo.
Nhưng sau khi đi được hai bước thì hắn ta quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Vũ một cái, trong ánh mắt mang theo ý xin giúp đỡ.
Đúng là hắn ta muốn làm quan, nhưng hắn ta thầm muốn làm quan văn, hiện giờ hắn ta đi bắt hổ, vậy không phải trở thành thức ăn cho hổ nhét kẽ răng hay sao?
Tiêu Vũ gọi: “Quỷ Mặt Đen, Liễu Sơn, Hắc Phong, ba người các ngươi đi cùng ta!”
Ba người này là người đắc lực có khả năng bên cạnh Tiêu Vũ, hơn nữa ai cũng đều có giá trị vũ lực. Có ba người này đi theo, Tiền Xuyên bỗng cảm thấy sức lực trở nên tràn đầy.
Ai ngờ ngay lúc này, trong bụi cỏ truyền đến tiếng động, mọi người lại một lần nữa nhìn thấy… một hán tử trên người đầy máu kéo một con hổ chết đi về phía bên này.
Mọi người thấy cảnh này đều rất ngạc nhiên. Không ngờ trên đường lưu đày còn có nhân vật như vậy!
Bọn họ đã biết về người này từ lâu, nhưng chủ yếu là không nghĩ tới hắn ta có bản lĩnh như vậy.
Cho dù là Tiêu Vũ có kiến thức rộng rãi, nhưng Tiêu Vũ cũng hiểu được Mạnh Thường thật sự rất lợi hại! Vậy mà có thể đánh chết hổ!
Trong tay Mạnh Thường cầm một con dao có hình dáng giống như dao găm, hắn ta mở miệng giải thích: “Tiền đại nhân, không phải ta cố ý giấu diếm đồ riêng, chỉ là đồ vật này là do sư muội của ta cho ta.”
Trên thực tế, Tiền Xuyên chỉ là một vị quan trông coi lưu đày giả mạo, cho nên hắn ta cũng không thèm để ý tới chuyện này, nhưng hắn ta vẫn ho nhẹ một tiếng, bày đặt ra vẻ nói: “Hổ là do ngươi diết sao?”
Mạnh Thường gật đầu: “Nếu ta không giết nó, nó sẽ ăn thịt ta.”
“Có ai mua con hổ này hay không?” Mạnh Thường hỏi.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Bán da hổ cho ta đi.”
Mặc dù Tiêu Vũ có vải bạt, nhưng chỉ để thông khí, nếu có da hổ này để trải trên mặt đất thì độ thoải mái sẽ tăng cao trong nháy mắt.
Hơn nữa tại triều đại này thì hổ cũng không phải là động vật cần bảo vệ, quan phủ còn có thể khen thưởng cho anh hùng trừ hổ nữa đấy.
Tiêu Vũ mua da hổ, về phần thịt hổ và bộ phận khác, Tiêu Vũ thật sự không có hứng thú gì cả. Tiêu Vũ tình nguyện săn một con heo chạy núi, khi đó còn có thể ăn thịt nữa…
Tiêu Vũ vừa nghĩ vậy thì Thước Nhi đã vội vã chạy tới, lôi kéo Tiêu Vũ: “Công chúa mau trốn đi, bên kia có một đám lợn rừng đang đến!”
Cả người Tiêu Vũ hiện tại là một cái ngoặc kép không biết nói gì: “...”
Ai có thể nói cho nàng biết vì sao trên núi này còn có thể có lợn rừng không?
Tiêu Vũ sâu sắc hoài nghi, bản thân mình xuyên tới Đại Ninh triều mang theo lời nguyền. Vừa xuyên tới Đại Ninh triều đã mất nước, đi đến đâu thì chỗ đó có thiên tai, không phải mưa đá thì chính là mưa lớn hoặc lũ lụt. Được rồi, bây giờ không nói đến chuyện lên núi nhiều có ngày gặp hổ, sao lại còn phải bị heo húc chứ!
Một đàn lợn rừng khí thế to lớn, vồ được người thì lập tức húc.
Đám người Quỷ Mặt Đen tốp năm tốp ba bảo vệ những người không có sức chiến đấu.
Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Đàn lợn rừng này rất đông, hơn nữa còn da dày thịt béo, một con dao phay lần lượt chém xuống, thanh máu cũng không tụt bao nhiêu.
Lúc này Tiêu Vũ trái lại thà rằng mình đụng phải hổ.
Vừa nghĩ vậy, Tiêu Vũ đã lập tức ngừng suy nghĩ! Dừng lại, không được tưởng tượng nữa! Mắt thấy tình hình càng lúc càng hỗn loạn, Tiêu Vũ cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách. Nàng vung tay ra, rải một ít hạt ngô.
Lợn rừng nhìn thấy hạt ngô thì lập tức lao tới. Tiêu Vũ vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa ném hạt ngô ra. Lợn rừng một đường chạy tới, cuối cùng bao vây Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng đại hiệp trộm nồi tiếng tăm lừng lẫy lại bị một đám lợn rừng đuổi tới nông nỗi này. Nàng nhìn những con lợn rừng này, thân hình biến mất, lập tức tiến vào không gian.
“Hà... hà hà.” Theo đó một âm thanh vang lên.
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn một cái, không biết có một con lợn rừng cũng vào được từ lúc nào, lúc này nó đang ủn đất.
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn, Đặc Năng Lạp còn đang nhàn nhã ăn cỏ ở đằng kia, nhưng lúc này lại có một con lợn rừng vào theo.