.
Chương 187: Ngửi Thối Ăn Ngon
Tiêu Vũ lấy nước linh tuyền đút cho nó, nó lập tức thân mật dùng đầu ngựa cọ Tiêu Vũ. Tiêu Vũ lại cho nó ăn thêm một ít cỏ khô.
Theo lý mà nói, có lẽ tâm trạng của Tiêu Vũ không tệ, nhưng lúc này nàng lại có chút thất vọng. Vốn tưởng rằng không gian sẽ tiếp tục thăng cấp, nhưng nàng đến chỗ này, không gian vốn dĩ không có thay đổi gì lớn, lại càng không sinh ra những thay đổi gì khác có thể để nàng nhìn thấy được.
Tiêu Vũ âm thầm an ủi bản thân, có lẽ là thay đổi trong vô hình.
Giống như lần trước, sau khi không gian thăng cấp, chẳng phải lúc đó nàng cũng không lập tức phát hiện không gian đã có thay đổi hay sao?
Có lẽ có bất ngờ gì đó đang chờ nàng ở phía sau.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Tiêu Vũ đã được an ủi một chút.
Hơn nữa cho dù không gian không thể thăng cấp thì những gì nàng có bây giờ cũng đã đủ nghịch thiên rồi!
Xưa nay Tiêu Vũ lạc quan, tuy không gian có thể thăng cấp là chuyện tốt, nhưng không thăng cấp được thì nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn, vì vậy chút buồn vô cớ này chỉ thoáng qua chốc lát trong lòng.
Lúc này Tiêu Vũ đã lấy hộp tự sôi trong siêu thị nấu bún ốc để ăn.
Chờ Đặc Năng Lạp ăn no uống đủ, Tiêu Vũ cũng gần như đã nghỉ ngơi xong. Nàng ra khỏi không gian, cưỡi ngựa chạy tới đại doanh lưu đày.
Chờ lúc Tiêu Vũ trở lại thì trời cũng sắp sáng rồi. Lúc này tuyết rơi rất lớn, tuyết rơi nhiều lấp cả lối vào lều vải.
Sau khi Tiêu Vũ trở về thì lấy một cái xẻng sắt ra, bắt đầu xúc tuyết bên ngoài.
Người trong lều vải nghe thấy động tĩnh thì vội vàng hỏi: “Là Công chúa sao?”
Tiêu Vũ ừ một tiếng: “Gọi mọi người dậy ăn cơm.”
Sau khi Tiêu Vũ xúc tuyết ra thì tiến vào lều. Trong lều vải ấm áp như mùa xuân, mọi người vừa mới bị Tiêu Vũ đánh thức, lúc này đều nhao nhao xoa mắt.
Tiêu Vũ nở nụ cười, ném một ít sủi cảo đông lạnh ra: “Sáng hôm nay ăn sủi cảo.”
Cái này là nàng lấy bên trong tủ đông của siêu thị ra.
Mặc dù bây giờ đồ trong siêu thị dường như đều bất động không có hạn sử dụng, nhưng Tiêu Vũ vẫn cảm thấy sớm ngày ăn hết số thực phẩm đông lạnh này thì tốt hơn.
Tuyết rơi nhiều vốn cũng không tiện nấu cơm, đã có sủi cảo đông lạnh của Tiêu Vũ, chỉ cần nấu một chút đã nóng hôi hổi.
Chờ lúc Tiền Xuyên đến bẩm báo chuyện Khang An và Lưu thị bỏ trốn, Thước Nhi và Yến Nhi đã nấu sủi cảo xong. Tiền Xuyên vừa tiến vào, thứ đầu tiên ngửi thấy chính là mùi thơm của sủi cảo.
Người cũng đã tới rồi, Tiêu Vũ lập tức kêu: “Ăn chút sủi cảo đi.”
Tiền Xuyên rất vui vẻ, mặc dù thức ăn của mọi người cũng không tệ nhưng đồ ăn của Công chúa lại đặc biệt tinh tế hơn, hắn ta cũng thích ăn.
Lúc Tiêu Vũ bưng sủi cảo cho Tiền Xuyên, hắn ta hơi sửng sốt, sau đó còn dùng ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ không chắc chắn nhìn Tiêu Vũ. Vì sao mùi sủi cảo thơm nức này cũng không giấu được mùi thối kỳ lạ trên người Công chúa?
Nói là mùi thối... thế nhưng mùi thối này lại khiến người ta có cảm giác nhất thời mất lý trí, khiến người ta không nhịn được hít sâu một hơi. Đó là một cảm giác kỳ lạ, đời này hắn ta cũng chưa từng ngửi qua.
Tiền Xuyên lại nhanh chóng nghĩ tới mỗi ngày Công chúa đều đi nhà xí, không phải là thời gian đi nhà xí quá lâu bị dính mùi rồi chứ?
Tiền Xuyên mới nghĩ vậy đã bị ý tưởng đáng sợ của chính hắn ta làm cho buồn nôn.
Tiêu Vũ thấy biểu cảm phong phú của Tiền Xuyên thì tò mò hỏi: “Sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”
Tiền Xuyên vội vàng nói: “Không, không có.”
Tên Tiền Xuyên này tâm cơ không tính là sâu, Tiêu Vũ liếc mắt đã nhìn ra Tiền Xuyên có chuyện gì gạt mình, vì vậy nói: “Nói!”
“Ngươi có biết điều gì là quan trọng nhất với một trung thần không? Đó chính là trung thành tuyệt đối và biết gì nói nấy với chủ thượng!”
“Tiền Huyện lệnh, ngươi có còn muốn thăng chức hay không? Chẳng lẽ ngươi không muốn làm Ngự sử Đại phu có thể gián ngôn* hay sao?” Tiêu Vũ hỏi ngược lại.
(*Lời nói khuyên bảo, thường dùng giữa quân thần, người dưới nói với người trên.)
Tiền Xuyên nghe thấy thế lập tức nói: “Công chúa, vậy ta nói, người đừng tức giận đó.”
Tiêu Vũ bảo: “Yên tâm, ta không tức giận.”
“Công chúa, trên người của người có mùi hương gì đó...” Tiền Xuyên nói đến đây thì cúi đầu.
Tiêu Vũ hỏi: “Mùi hương gì?”
Nói rồi Tiêu Vũ ngửi thử ống tay áo của mình. Vừa ngửi một cái, chính nàng vậy mà cũng cảm thấy có chút nhất thời kích động.
Nàng phì cười: “Bún ốc à!”