.
Chương 188: Cho Ta Thêm Một Chén Nữa
Tiền Xuyên rất nghi hoặc: “Bún gì?”
“Haiz, thế này đi, ngươi đưa đống sủi vảo này cho mấy người Quỷ Mặt Đen, lát nữa ta cho các ngươi mở mang tầm mắt!” Tiêu Vũ tỏ vẻ thần bí nói.
Sủi cảo vừa nấu xong, tất cả mọi người muốn ăn, nhưng vừa thấy vẻ mặt Tiêu Vũ như vậy, mọi người lại có chút chờ mong, lập tức đưa sủi cảo ra ngoài.
Mấy người Quỷ Mặt Đen cũng không ngờ rằng mình vừa mới tỉnh ngủ đã có sủi cảo nóng hôi hổi được đưa tới.
Các huynh đệ đông, lượng cơm ăn lớn, nhưng mỗi người có thể được chia một chén sủi cảo có canh nóng, mọi người cũng rất thỏa mãn rồi!
Nhất là Hắc Phong, hắn ta vừa húp canh sủi cảo vừa cảm thán: “Quả nhiên Công chúa là tiểu tiên nữ lương thiện nhất trên đời này.”
Lúc này Tiêu Vũ lấy mấy gói bún ốc ra.
Nàng không dùng gói tự sôi kia mà đổ thẳng vào trong nồi lớn nấu.
Nguyên liệu của bún ốc rất đầy đủ, ngó sen cắt lát giòn, còn có thịt bò cắt lát, măng chua, trứng cút cần gì cũng có.
Kết hợp với bún ốc cay nóng hôi hổi, theo Tiêu Vũ thấy, đây quả thật là một nồi mỹ thực của thần tiên.
Thế nhưng những người khác trong lều vải bạt ngửi thấy mùi này đều bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nhất là Tô Lệ Nương, nàng ấy vẫn rất có tiềm lực làm một Yêu phi, cho dù là trên con đường lưu đày này thì nàng ấy cũng luôn ăn mặc sạch sẽ cho bản thân.
Đụng phải hoa dại trên đường cũng sẽ hái về để xông quần áo. Trên người vẫn luôn giữ một mùi thơm. Mà lúc này Tiêu Vũ vừa nấu bún ốc... người trong lều vải như bị muối cả miệng.
Đương nhiên Tô Lệ Nương không có khả năng may mắn thoát khỏi.
Lúc này nàng ấy đã cầm một cái khăn bịt kín miệng mũi của mình: “Công chúa, ngươi xác định đây không phải cơm thiu đêm qua sao?”
Tiền Xuyên đẩy mép nồi nhìn một cái, thấy một nồi đồ kia, mở miệng bảo: “Có chút giống đồ ăn thừa bị dồn lại ở tửu lâu.”
Dung Phi nhỏ giọng bảo: “Công chúa, nếu cuộc sống của chúng ta thật sự không sống nổi nữa, người cứ nói thẳng, lúc trước ta có làm một ít đồ thêu có thể đem bán lấy tiền.”
Lý Uyển mang thai hơn ba tháng bên kia có thể là khứu giác biến dị, không nhịn được nói một câu: “Ta cảm thấy mùi vị cũng rất dễ ngửi, khiến người ta có cảm giác chua chua cay cay thối thối.”
Đối với những người khác, chua chua cay cay đã bị bọn bọ bỏ qua, bọn họ chỉ ngửi thấy mùi thối thối.
Tiêu Vũ cảm thấy độ lửa đã tạm được, lập tức nói: “Đến đây đi! Ăn thôi!”
Nàng ra lệnh một tiếng nhưng không ai nhúc nhích.
Tiêu Vũ cau mày hỏi: “Sao? Các ngươi không tin bổn Công chúa sao?”
Tiền Xuyên thầm nghĩ trong lòng, tin thì tin, nhưng một nồi đồ ăn này của Công chúa trông có vẻ thật sự khó có thể nuốt trôi.
Tiêu Vũ cũng không ép buộc những người khác, nàng nhìn một nồi bún ốc phiên bản VIP kia, tự múc một chén bắt đầu ăn.
Lý Uyển không nỡ để Tiêu Vũ lúng túng, vì vậy nàng ấy lập tức nói: “Thước Nhi, cho ta một chén.”
Vốn Lý Uyển cảm thấy hương vị vẫn ổn, không nhịn được ăn một miếng, ai ngờ vừa vào miệng lập tức mở ra cánh cửa thế giới mới của Lý Uyển! Cái mùi này! Cái mùi này! Tại sao lại ngon một cách kỳ lạ như vậy!
“Mọi người mau ăn đi, thật sự rất ngon.” Lý Uyển dịu dàng nói.
Xưa nay Thước Nhi đều mù quáng đi theo Tiêu Vũ, lúc này nàng ấy cũng múc một chén bắt đầu ăn: “Hửm? Đúng là rất ngon!”
Trong lòng Tiền Xuyên vẫn còn hoài nghi, nhưng Công chúa và Thái tử phi nương nương đều ăn, hắn ta không ăn cũng không thích hợp, vì vậy đi làm một chén nếm thử.
Ai ngờ vừa ăn một đũa, hương vị kỳ lạ bùng nổ trong miệng. Hắn ta lập tức ngồi xổm xuống bắt đầu hút bún.
Tướng ăn của Tiền Xuyên không đẹp đẽ gì, lúc ăn thi thoảng phát ra tiếng xì xụp, hắn ta đã dùng hành động thực tế nói cho mọi người biết là rất ngon.
Trong nháy mắt người bên trong lều vải đều rơi vào tay giặc, ngoại trừ Tô Lệ Nương. Tô Lệ Nương tỏ vẻ ghét bỏ đứng bên cạnh nhìn một lúc lâu, cuối cùng ôm vẻ mặt thấy chết không sờn nếm thử một miếng.
Một lát sau, Tô Lệ Nương cất giọng nói: “Cho ta thêm một chén nữa!”
Thật xin lỗi, nàng ấy cũng cảm thấy thối, nhưng thật sự quá quá ngon rồi! “Đời người khi nào đắc ý thì nên tận hưởng”, dù sao Hoàng đế cũng chết thành quỷ rồi, nàng ấy không cần lo hun đến Hoàng đế nữa.
Kẻ địch từ xưa đến giờ tranh đấu với nhau Dung Phi và Tô Lệ Nương đều đã không có hình tượng ngồi một chỗ ăn bún ốc.
Trong phòng hơi nóng hầm hập, hơn nữa không thông gió lắm, mùi hương bún ốc lập tức sinh ra thăng hoa trong phòng. Đương nhiên, người đã ăn chỉ cảm thấy thơm, không ngửi thấy thối.