.
Chương 189: Không Gian Lại Thăng Cấp
Tiền Xuyên cay tới lệ rơi đầy mặt: “Hu hu, ngon thật, Công chúa, lúc trước trong hoàng cung mọi người đã ăn đồ ngon như vậy sao? Thế này cũng quá ngon rồi!”
Tiêu Vũ không nhịn được cười nói: “Trong hoàng cung cũng không có thứ như vậy.”
Tô Lệ Nương nhẹ gật đầu: “Đây vẫn là lần đầu tiên ta được ăn, có điều thật là ngon!”
Lúc này Tô Lệ Nương dùng hành động thực tế chứng minh cái gì gọi là: Định luật thật là thơm.*
(*Ngôn ngữ mạng, ý chỉ hành vi trước chê thứ gì sau lại khen thứ đó.)
“Thêm một chén nữa!” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.
Dung Phi nhìn bún ốc không còn nhiều lắm trong nồi, không nhịn được nói một câu: “Ngươi không giảm béo nữa hả?”
Tô Lệ Nương nghe vậy thì hơi sửng sốt, kiềm chế bản thân một chút: “Hay là ta không ăn nữa?”
Vốn là giọng điệu thương lượng, nhưng Dung Phi đã tiếp tục nói: “Phải, ngươi đừng ăn, ta ăn, dù sao tên quỷ chết tiệt kia cũng không yêu ta, ta béo một chút cũng không sao!”
Nói rồi Dung Phi tự múc cho mình một chén.
Tô Lệ Nương: “...” Lúc này nàng ấy có chút cạn lời.
Tiêu Vũ nhìn thấy cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Lúc trước hai vị nương nương này có thể có địa vị như vậy trong thâm cung, tuyệt đối không phải loại người ngây thơ ngốc nghếch gì.
Hai người cũng đã đấu đá không ít, nhưng có lẽ đời này bọn họ cũng không ngờ rằng chút tài hoa cung đấu ấy của bọn họ cuối cùng lại dùng để tranh giành một chén bún ốc.
Mọi người ăn vô cùng thỏa mãn.
Thế nhưng đám người Hắc Phong đi ngang qua chỗ này lại thấy hơi nghi hoặc một chút.
Tiểu Lâm Tử không nhịn được nói: “Hắc Phong Thống lĩnh, ngươi nói xem mấy người Công chúa đang làm gì vậy? Sao cái mùi này lại thối như vậy?”
Đúng thế, bây giờ Hắc Phong không cho phép người khác gọi thẳng mình là trại chủ nữa. Hắn ta chính là Thống lĩnh cận vệ của Công chúa, là nam nhân gần Công chúa nhất!
Hốc mắt của Hắc Phong lập tức ướt át, nam nhi bảy thước lại vô cùng xúc động: “Công chúa nhường sủi cảo cho chúng ta, bản thân lại ăn cơm tối qua, cũng quá lương thiện rồi.”
“Các ngươi nghe kỹ cho ta, sau này nhất định phải hiếu kính với Công chúa thật tốt!” Trình độ văn hóa của Hắc Phong có hạn, không thể nghĩ ra được từ trung thành này, chỉ nghĩ tới hiếu kính.
Mặc dù lời nói không đúng lắm, nhưng ý chính là như vậy. Cảm động lúc này cũng là cảm động thật sự.
Hắc Phong lại nói: “Các ngươi đừng ai đi hỏi Công chúa, Công chúa ăn sau lưng đám chúng ta chính là không muốn để chúng ta biết đau khổ trong lòng nàng!”
“Vâng!” Tiểu Lâm Tử lập tức tỏ vẻ nghe lệnh.
Về phần đám người Tiêu Vũ, lúc này đã ăn no uống đủ bắt đầu sưởi ấm rồi. Buổi sáng rét lạnh như vậy, ăn được bún ốc nóng hổi như thế, lập tức cảm thấy cả người đều hạnh phúc.
“Công chúa, tuyết rơi càng lúc càng lớn, tình trạng như vậy đừng nói xe ngựa, cả người cũng đi không nổi, phải làm sao đây?” Tiền Xuyên nhìn thoáng qua bên ngoài, có chút ưu sầu.
Tiêu Vũ nói: “Nếu như người đi không nổi, cũng không cần lo lắng Thái thú Thương Ngô kia đuổi theo chúng ta.”
“Có điều... cứ ở đây mãi cũng không phải kế lâu dài.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
“Nếu không thì ta dẫn các huynh đệ đi dọn đường nhé?” Tiền Xuyên hỏi.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được, sau khi ăn xong các ngươi hãy dọn đường đi.”
Nói thì nói thế nhưng nơi này cách Ninh Nam còn xa, Tiêu Vũ cũng không định kêu người ta dọn đường tới Ninh Nam thật.
Nàng định nghỉ ngơi đầy đủ rồi vẫn dùng không gian dời một ít tuyết đi. Nếu vậy mọi người đi tiếp sẽ dễ dàng. Chung quy cũng thoải mái hơn mọi người dùng nhân lực đi dọn tuyết.
Chờ lúc cơm trưa, mọi người lại bắt đầu hoài niệm bún ốc.
Tiêu Vũ nhìn ra mọi người muốn ăn nhưng đều xấu hổ. Lần này Tiêu Vũ không rộng rãi như lúc trước.
Không phải nàng keo kiệt mà là trong không gian cũng không có nhiều, dù sao cũng phải tiết kiệm thức ăn một chút đúng không?
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ lập tức lấy cớ đi nhà xí, quyết định lại chọn ra chút đồ ăn gì đó trong không gian.
Ai ngờ vừa tiến vào không gian, Tiêu Vũ lập tức thấy giá để bún ốc bị mình lấy tới trống không lúc trước vậy mà đã bổ sung hàng! Điều này khiến cho Tiêu Vũ ngây ngẩn cả người.
Nàng... nhớ rõ hàng bún ốc này, nàng lấy đi rất nhiều gói mà!
Tiêu Vũ nhìn kỹ lại, không sai, là lại có thêm, giống hệt như lúc trước nàng không hề lấy đi gói nào.
Trái tim Tiêu Vũ đập thình thịch, không phải là trong không gian thăng cấp ra chức năng bổ sung hàng tự động đấy chứ? Nếu có chức năng này, vậy cũng quá nghịch thiên rồi!