.
Chương 201: Có Tiếng Heo
Bọn họ âm thầm đi theo, đương nhiên trên đường đi cũng đụng phải một số người, có điều bọn họ một thân ăn mặc như quân chính quy, lừa gạt một chút, cho dù Thái thú Thương Ngô nhìn thấy cũng chỉ xem bọn họ là binh sĩ bị điều đi. Không ai có thể ngờ rằng bọn họ là thế lực của Tiêu Vũ.
Sau khi Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh nhìn thấy Tiêu Vũ thì rất kích động: “Công chúa, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Đều tới Ninh Nam!” Tiêu Vũ trầm giọng nói.
Sở Duyên có chút bận tâm: “Nhưng Công chúa, nghe nói Ninh Nam kia là nơi đất cằn sỏi đá, chúng ta tới Ninh Nam ăn gì dùng gì?”
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Việc này các ngươi không cần quan tâm, ta đã có sắp xếp từ trước, các ngươi chỉ việc đi theo ta là được.”
Đã có lời này của Tiêu Vũ, Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh bỏ đi nghi ngờ trong lòng, nhao nhao đi the Tiêu Vũ đến Ninh Nam.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi căn dặn một câu: “Phái mấy người trông chừng ở phụ cận, mấy ngày nữa Vạn Hổ và người của hắn ta sẽ rời khỏi từ chỗ này, cứ thả cho bọn họ đi. Về phần những người khác...”
Nói đến đây, Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng: “Không có lệnh của ta, cho dù là một con chim cũng không thể từ nơi này bay ra ngoài!”
Sở Duyên vội vàng nói: “Vâng!”
“Vậy những người còn lại đi đâu?” Sở Duyên hỏi.
Quả nhiên Ninh Nam này không giống với Thương Ngô, Thương Ngô bên kia đang tuyết rơi giữa tháng sáu, nhưng Ninh Nam lại khiến người ta có cảm giác hơi nóng đập vào mặt. Hai bên rãnh trời giống như hai thế giới khác nhau.
Tiêu Vũ nói: “Đi theo ta!”
Mấy người bọn họ đã tới, nhưng ngựa lại không có biện pháp tới đây.
Ngay khi đám người Sở Duyên cảm thấy bản thân phải tới địa điểm mà Công chúa đã sắp xếp tốt chỉ nghe Tiêu Vũ cao giọng kêu: “Đặc Năng Lạp!”
Theo một tiếng kêu này, chỉ thấy một âm thanh lao nhanh truyền tới. Đặc Năng Lạp chạy đầu tiên, sau lưng là một đám ngựa rầm rộ đi theo.
Những con ngựa này đều là ngựa mà Tiêu Vũ lấy được từ thủ quân Thương Ngô. Lúc trước vì để cho thủ quân Thương Ngô không có ngựa đuổi theo bọn họ, Tiêu Vũ đã tàn nhẫn gánh chịu hậu quả hoa mắt chóng mặt, dùng không gian tới cực hạn mới đưa hết những con ngựa này vào trong không gian được.
Mấy người Sở Duyên ngây ngẩn cả người. Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Công chúa vậy mà có nhiều ngựa như vậy!
Không phải nói đây là nơi hoang dã sao? Thoạt nhìn những con ngựa này con nào con nấy cũng đều béo tốt rắn chắc.
Tiêu Vũ nói: “Các ngươi cưỡi những con ngựa đi theo ta trước, về phần ngựa các ngươi để lại bên ngoài, yên tâm, ta cũng sẽ nghĩ cách mang theo.”
Về phần nghĩ cách gì thì không phải việc bọn họ nên biết.
Tiêu Vũ cưỡi ngựa dẫn đầu, toàn thân áo đen bị nàng mặc ra cảm giác xinh đẹp sáng rọi sinh động. Trong cuồng phong gào thét, mọi người bắt đầu chạy như điên.
Nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Tiêu Vũ lại đi ra ngoài một lần. Lần này nàng chạy thẳng tới căn cứ ốc đảo mà mình đã chuẩn bị sẵn lúc trước.
Căn cứ ốc đảo này nếu chỉ thu xếp cho các nương nương thì còn đủ, nhưng thu xếp cho năm nghìn đại quân này lại có chút không đủ dùng.
Có điều không sao, trên đường đi không phải Tiêu Vũ không làm gì. Sau khi nàng tịch thu điền trang của tên Thái thú Thương Ngô kia thì còn mang đi mấy gò đất nhỏ. Mấy gò đất này đều là đất rất tốt. Đã có những thứ này, Tiêu Vũ có thể mở rộng căn cứ ốc đảo của mình.
Tiêu Vũ vừa tới căn cứ ốc đảo của mình đã phát hiện thực vật ở căn cứ ốc đảo càng rậm rạp hơn lúc trước, tốc độ sinh trưởng cũng rất nhanh.
Mặc dù không nhanh bằng tốc độ sinh trưởng của đám thực vật trong không gian nhưng cũng đã nhanh hơn gấp đôi so với thực vật bình thường rồi.
Tiêu Vũ nghĩ có lẽ là vì nguồn suối kia từng được đặt trong không gian, dính phải linh tính trong không gian nên mới như thế.
Việc này đối với Tiêu Vũ chính là niềm vui ngoài ý muốn.
Bởi vì trong khoảng thời gian này thực vật sinh trưởng tốt nên nơi này đã không còn dáng vẻ Tiểu Thịnh Kinh lúc trước, trái lại nhìn giống như một ốc đảo nguyên thủy chưa bị khai thác ở đất hoang.
Tiêu Vũ lấy đất ra, lại lấy một ít cỏ xanh trong không gian ra phủ lên trên. Sau đó việc Tiêu Vũ cần phải làm chính là thả một ít lợn rừng ra. Trong ốc đảo này có một chút động vật hoang dã thì mới ra dáng!
Đám lợn rừng này ở trong không gian của Tiêu Vũ đã sinh sôi nảy nở con cháu không ít, bây giờ Tiêu Vũ nghiễm nhiên đã là một hộ chăn nuôi heo lớn.