.
Chương 268: Ngươi Không Sợ Mình Bị Giáng Chức Lưu Đày Sao
Nếu không phải Công chúa không muốn bại lộ thân phận, thì bây giờ hắn ta đã khiến đầu của Trình Vận Chi nở hoa rồi!
Chương Ngọc Bạch thấp giọng nói: “Được rồi! Những chuyện đó đều là chuyện cũ, hơn nữa nếu ta không tới đây, chẳng phải bách tính Dự quận này vẫn sống trong nước sôi lửa bỏng sao.”
Thấy vẻ mặt của Chương Ngọc Bạch vẫn bình thản, dường như không có oán hận chuyện cũ, Tiêu Vũ càng tin chắc Chương Ngọc Bạch là một nhân tài.
Là nhân tài... Thế thì phải nghĩ cách biến hắn ta thành người một nhà.
Chương Ngọc Bạch cũng không so đo chuyện cũ, Tiêu Vũ đương nhiên cũng không vì thù cũ lúc trước mà bỏ qua nhân tài này.
Đây là người nhìn xa trông rộng, nếu vì một chút thù nhỏ oán nhỏ mà không thu nạp người tài, vậy cũng không làm nên được chuyện lớn!
Huống chi Chương Ngọc Bạch cũng không làm gì sai.
Tiêu Vũ nhìn Chương Ngọc Bạch nói: “Chương Thái thú một lòng vì nước vì dân, thật sự khiến ta bội phục.”
Chương Ngọc Bạch rất khiêm tốn: “Không dám nhận không dám nhận, ta chỉ hy vọng dân chúng Dự quận có thể sống tốt hơn mà thôi.”
Tiêu Vũ nói: “Những sơn phỉ kia nổi lên nội chiến, tạm thời hẳn là không có thời gian nhằm vào dân chúng Dự quận, nhưng mà... Ta nghe nói triều đình ban công văn gia tăng thuế má, không biết Chương Thái thú thấy thế nào?”
Chương Ngọc Bạch nghe xong lời này, hắn ta híp mắt đánh giá Tiêu Vũ.
Dường như đang cân nhắc nên trả lời như thế nào.
Một lát sau, Chương Ngọc Bạch nói: “Hiện giờ trong thiên hạ thường xuyên xảy ra hiện tượng kỳ lạ, dân chúng ăn không no, ta sẽ dâng thư lên bệ hạ, thỉnh xin bệ hạ giảm thuế má.”
Tiêu Vũ liếc Chương Ngọc Bạch một cái: “Ngươi không sợ mình bị giáng chức lưu đày sao?”
Chương Ngọc Bạch đứng thẳng tắp, giống như cây thanh tùng tuyết đè không ngã: “Ta làm quan, không phải vì chính mình mà là vì vận mệnh của vạn dân!”
Tiêu Vũ lập tức dẫn đầu vỗ tay.
“Chương Thái thú thật sự là phúc của bách tính, ta đây bội phục!”
“Nếu có một ngày Chương Thái thú gặp khó khăn.”
Tiêu Vũ nói đến đây, nàng dừng lại một chút, không nói quá chi tiết: “Nhất định sẽ gặp dữ hóa lành.”
Tiêu Vũ từ Dự quận trở về, dẫn mọi người đi thẳng về Ninh Nam.
Các nương nương và cả thuộc hạ của Tiêu Vũ đều rất chờ đợi Tiêu Vũ trở về.
Mới vừa thấy Tiêu Vũ, trên mặt Dung Phi đã nở nụ cười: “Công chúa đã trở về rồi, ta sẽ sai người chuẩn bị đồ ăn cho Công chúa.”
Mặc dù không gian của Tiêu Vũ có rất nhiều món ngon được chuẩn bị sẵn, nhưng Tiêu Vũ vẫn luôn cảm thấy ăn đồ ăn như vậy giống như thiếu chút cảm giác khói lửa nhân gian.
Tô Lệ Nương cũng rất vui: “Công chúa, ta và Thước Nhi đã quét dọn phòng của người rồi.”
Về phần Lý Uyển thì bày ra vẻ mặt ôn hòa nhìn Tiêu Vũ.
“A Vũ, lần này ra ngoài vất vả rồi, mau tắm rửa nghỉ ngơi một lát đi.” Lý Uyển ấm áp nói.
Trở lại căn cứ của mình làm cho Tiêu Vũ có cảm giác như được về nhà.
Đây là điều mà Tiêu Vũ mong muốn nhất trong hai kiếp của mình.
Kiếp trước, bên cạnh Tiêu Vũ chỉ có mình cha, sau đó cha cũng qua đời, nàng từng vô cùng hâm mộ những người có người thân quan tâm.
Hiện nay, tuy rằng các nương nương không có quan hệ huyết thống gì với nàng, nhưng cũng cho nàng sự ấm áp mà nàng từng hằng mong ước.
Tiêu Vũ đi tắm rửa trước, sau đó đi ra dùng cơm.
Chờ nghỉ ngơi xong, Tiêu Vũ mới đi vào không gian, kiểm tra chiến lợi phẩm lần này của mình.
Có rất nhiều vàng bạc châu báu, nhưng đối với Tiêu Vũ mà nói, đây không phải là thứ cần thiết nhất.
Hiện nay nàng thu được rất nhiều hạt giống, những hạt giống này mới là nền tảng cho sự phát triển bền vững.
Ngoài ra, một số cây ăn quả mà Tiêu Vũ trồng ở trong không gian vẫn còn sống, hoàn toàn không vì bị di dời sang chỗ mới mà xuất hiện tình trạng chết héo.
Ngược lại càng trở nên rậm rạp hơn.
Những cây lựu đã ra hoa từ lâu nay đã bắt đầu cho ra quả lựu.
Bây giờ vải đã chín rồi sao?
Tiêu Vũ có chút kinh ngạc khi nhìn thấy những chùm vải treo trên cây.
Khi cây vải được chuyển tới thì đã có quả rồi, theo lý thuyết, trong quá trình cây ăn quả ra quả mà trồng đi chỗ khác, cho dù là không chết héo thì năm nay cũng sẽ không được mùa.
Nhưng bên trong không gian của Tiêu Vũ lại làm cho cây vải này càng sum xuê.
Hơn nữa rõ ràng còn có quả, có vài cành cây đã bắt đầu nở hoa, xem ra là sẽ không ngừng kết quả.
Tiêu Vũ rất hài lòng, hái một ít vải xuống.
Quả này lúc trước ở Thịnh Kinh chính là một thứ ngon, thỉnh thoảng được vận chuyển đến trong cung theo cống phẩm.