.
Chương 269: Nhất Kỵ Hồng Trần Phi Tử Tiếu
Cho dù Tiêu Vũ tiền nhiệm là Công chúa cũng không được ăn mấy quả.
Tiêu Vũ bưng vải, định đi bên cạnh linh tuyền của mình tắm rửa.
Ngay lúc này, nàng phát hiện cây nhỏ mình trồng lúc trước cũng có chồi non.
Đây là cây sầu riêng, có lẽ ban đầu nó mất đi sức sống quá nhiều, bây giờ nó mới lấy lại sức sống và bắt đầu phát triển, không bằng cây vải đã chín quả kia.
Lúc Tiêu Vũ đi từ trong không gian ra, nàng đưa vải cho Thước Nhi.
“Thước Nhi, ngươi cầm đi chia những quả vải này cho các nương nương.” Tiêu Vũ tùy ý nói.
Thước Nhi nghe vậy, vội vàng nói: “Vâng!”
“Còn có ngươi và Yến Nhi cũng ăn một ít đi, nếu không đủ ta sẽ chia cho các ngươi sau.” Tiêu Vũ cười nói.
Đã là nữ tử thì ai có thể cưỡng lại một loại trái cây ngọt ngào như vậy được chứ?
Dung Phi và Tô Lệ Nương biết mỗi lần Tiêu Vũ đi ra ngoài, lúc trở về đều mang theo một ít đồ chơi mới mẻ, nhưng khi nhìn thấy vải được giấu kỹ trong giỏ trúc, hơn nữa đều được rửa sạch sẽ, bọn họ đều rất bất ngờ.
Thật ra rửa vải cũng rất dễ, Tiêu Vũ thả giỏ trúc kia xuống dòng nước suối đang chảy, không cần tốn nhiều công sức mà vẫn rửa sạch được.
“Đây là vải sao?” Ánh mắt Tô Lệ Nương hơi sáng lên.
Dung Phi cầm lấy một quả vải, sâu kín nói: “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu*.”
*: Câu thơ thông qua sự kiện điển hình vận chuyển quả vải tươi, dùng “nhất kị hồng trần” cùng “phi tử tiếu” cấu thành cặp so sánh rõ nét, vạch trần sự hoang dâm háo sắc, hoang đường không thương xót mạng dân của Đường Huyền Tông cùng với việc cậy vào ân sủng mà kiêu của Dương Quý Phi.
Các nàng cũng là phi tử, hiện giờ nhìn thấy quả vải này, khó tránh khỏi sẽ nhớ tới tiên hoàng.
Ánh mắt Tô Lệ Nương đỏ hoe nhìn quả vải: “Thật ra bệ hạ rất yêu dân, lúc trước ta không hiểu chuyện, ầm ĩ muốn ăn vải, nhưng bệ hạ vẫn không nỡ cho người đưa quả tươi mới đến mà chỉ có một ít đem theo cống phẩm tới.”
“Hắn không nỡ ăn nhưng vẫn cho ta ăn nhiều.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.
Dung Phi nghe nói như thế, nhất thời không thương cảm mà lại phẫn nộ: “Đồ vô lương tâm chết tiệt! Thảo nào ta cứ thắc mắc, mỗi lần chia vải đều phải đến ngồi trong cung của ta.”
“Rõ ràng hắn cũng thích ăn vải, nhưng lại không nỡ ăn mà đến chỗ ta ăn!” Dung Phi giận dữ nói.
Tô Lệ Nương sửng sốt một chút, hoàn toàn không ngờ còn có chuyện cũ như vậy.
Lúc này Tiêu Vũ đến bên ngoài phòng của hai người, nàng nghe được lời Dung Phi nói, cảm thấy vừa bực vừa buồn cười.
Vị phụ hoàng kia của mình, tốt xấu gì cũng là Hoàng đế, sao lại khốn nạn như vậy chứ!
Thật sự là lãng phí tâm ý của Dung Phi nương nương.
Vì để đoàn kết nội bộ, sau khi đi tới Tiêu Vũ nói: “Dung Phi nương nương, ngươi đừng nóng giận, lần này ta mua rất nhiều cây vải về, đến lúc đó ở trước nhà sau nhà chúng ta đều trồng đầy cây vải, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Tô Lệ Nương cũng tự biết đuối lý, nhỏ giọng nói: “Giang Cẩm Dung, lúc trước là ta làm việc quá kiêu ngạo ương ngạnh, ngươi… đại nhân có đại lượng, đừng so đo như ta.”
Hiện giờ Tô Lệ Nương cũng co được dãn được, nàng ấy hoàn toàn không muốn vì chuyện này mà chọc cho Dung Phi không vui.
Nàng ấy chỉ muốn khen bệ hạ không phải là loại người chỉ biết cưng chiều Yêu phi thôi.
Hơn nữa nàng ấy cũng không muốn làm Yêu phi!
Dáng vẻ xinh đẹp cũng không có nghĩa là muốn làm Yêu phi đâu!
Nhưng cũng không ngờ lại nhắc phải chuyện đau lòng của Giang Cẩm Dung.
Cũng may, Dung Phi tức thì tức nhưng cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, chỉ một lát đã phục hồi tinh thần lại.
“Không trách ngươi được, muốn trách thì chỉ trách tên Tiêu vô lương kia không có lương tâm!” Dung Phi hừ lạnh một tiếng.
Hai chữ vô lương đương nhiên không phải tên của Tiên đế, mà ở trong lòng Dung Phi, đây là một kẻ không có lương tâm nên nàng ấy mới đặt biệt danh như vậy.
Tô Lệ Nương cười cầm lấy một quả vải đỏ rực, bóc lớp vỏ mỏng giòn bên ngoài ra, lập tức lộ ra thịt quả trắng nõn ở bên trong.
Người đẹp chính là người đẹp, từng cử động đều đẹp, cảm giác ăn quả vải cũng tràn đầy quyến rũ.
Đến cả Dung Phi cũng đều không kìm được cảm thán một câu: “Chẳng trách sao tên Tiêu vô lương đó lại thích ngươi, sắc đẹp làm mụ mị đầu óc mà!”