Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 272 - Chương 272: Không Thể Để Các Trung Thần Lạnh Lòng

. Chương 272: Không Thể Để Các Trung Thần Lạnh Lòng
Tiêu Vũ không muốn lãng phí thời gian, bắt đầu chọn người cùng mình đi đến Thịnh Kinh, không thể đi quá nhiều người, nhưng cũng không thể không cần người giúp đỡ được.

Hắc Phong, Tiểu Lâm Tử, Quỷ Mặt Đen, Sở Duyên, Mạnh Thường, lại dẫn thêm vài người có võ công cao cường, tính thêm cả Tiêu Vũ là tổng cộng có mười hai người.

Lần này Tiêu Vũ không dẫn Liễu Sơn đi cùng.

Bởi vì xét đến việc Liễu Sơn phạm tội ở Thịnh Kinh, hàng trăm nghìn cấm quân giáo đầu trong kinh thành cũng không phải đều là hư danh, người biết đến Liễu Sơn cũng không ít.

Nếu lỡ không cẩn thận có khả năng sẽ có người nhận ra, sau đó dẫn tới rắc rối không cần thiết.

Lần này nàng dẫn theo Sở Duyên, nên không thể không tìm người quản lý những binh sĩ Ninh Nam này.

Thế là nàng giao cho Tạ Vân Thịnh và Liễu Sơn.

Tiêu Vũ chuẩn bị ngựa cho mọi người, ngoại trừ Đặc Năng Lạp ra, những con ngựa khác vẫn luôn được Tiêu Vũ nuôi dưỡng trong không gian.

Những con ngựa luôn được nuôi dưỡng trong không gian đều tốt hơn những con ngựa bình thường của sai nha về cả tốc độ lẫn sức bền.

Hiện giờ Tiêu Vũ vào không gian, nàng không khỏi cảm thán.

Nhớ năm đó, không gian của nàng cũng là nơi cắm trại thích hợp, vừa trải giường lớn, một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ mang theo mùi cỏ xanh và hương hoa thoang thoảng.

Hiện giờ… không gian của nàng sắp thành nông trường luôn rồi.

Nuôi ngựa nuôi lợn.

Ngựa thì vẫn ổn, nhưng mùi phân lợn hơi nồng.

Tiêu Vũ vốn không muốn dùng không gian để nuôi lợn, nhưng những con lợn đó ngoại trừ việc có thể biến thành sủi cảo cải trắng nhân thịt lợn ra thì còn có thể chiến đấu anh dũng.

Hành trình này trèo đèo lội suối, cũng không dễ dàng gì.

Nhưng cũng may mà có kim đăng yểm hộ.

Chỗ nào ngựa không thể đi, Tiêu Vũ sẽ thu ngựa vào trong đèn thần.

Khi kim đăng ở trong tay Tống Kim Ngọc cũng không có chức năng có thể thu vật sống, thoạt nhìn chức năng này cũng không có gì đặc biệt cả.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại là có thể nhận ra rằng…

Điều này là hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

Nếu có thể thu vật còn sống thì quá nghịch thiên rồi!

Giống như không gian của Tiêu Vũ, số lượng ngựa và lợn có thể chứa có hạn, nhưng nếu muốn chứa người trong không gian… thì không dễ như vậy.

Hiện giờ không gian chứa một người cũng sẽ lãng phí rất nhiều tinh thần lực của Tiêu Vũ, chứa mấy trăm con lợn cũng không khó bằng việc chứa một người.

Cho dù là một người này cũng có hạn chế.

Ví dụ như lúc trước Tiêu Vũ cho Ngụy Ngọc Lâm vào trong không gian, với tiền đề là Ngụy Ngọc Lâm không thể có suy nghĩ phản kháng.

Đương nhiên là hắn không có… Trước đó hắn đã bị Tiêu Vũ đánh ngất.

Nếu không Tiêu Vũ sẽ không thể đưa người sống vào trong không gian của mình.

Nếu có thể làm được, Tiêu Vũ cũng không cần phí sức tích tụ lực lượng, chỉ cần suy nghĩ thôi là đã có thể thu người đối đầu với mình vào trong không gian!

Sau khi trèo đèo lội suối rời khỏi Thương Ngô, đi theo con đường lưu đày mà mọi người đã đi trước đây, hướng về phía đông bắc và tiến vào lãnh thổ Hành Sơn quận.

Dùng tuấn mã của Tiêu Vũ, chỉ cần khoảng hai mươi ngày đã có thể đến Thịnh Kinh.

Thương Ngô rất gần Ninh Nam của Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đã phái người đi điều tra tin tức, biết được tình hình của Thương Ngô.

Kể từ khi tuyết rơi vào tháng sáu, các bá tánh Thương Ngô sống rất vất vả.

Lần trước khi Tiêu Vũ đến Hành Sơn quận, vì Nam Dương xảy ra lũ lụt nên Hành Sơn quận cũng đã bị ảnh hưởng rất lớn.

Lần gần đây nhất…

Tiêu Vũ thậm chí còn phát hiện Hành Sơn quận mang đến cho người khác cảm giác bị tàn phá.

Phòng ốc khắp nơi đều sập đổ.

Cảnh tượng người qua đường vội vàng, trên mặt đầy vẻ đau buồn.

Hai bên đường cũng có thêm rất nhiều ngôi mộ mới.

Đám người Tiêu Vũ tiến vào Hành Sơn quận, định nghĩ chân ở lại đây một lát.

Đến khi vào thành… Lại có thêm nhiều người cắm cỏ xanh vào đầu.

Hắc Sơn nhìn thấy vậy, có chút thổn thức: “Hành Sơn quận này bị làm sao vậy? Lần trước chúng ta tới đây mặc dù có hơi hiu quạnh nhưng cũng đâu đến mức khắp nơi đầy người bán thân đâu?”

Trên đầu cắm cỏ xanh chính là muốn bán thân!

Có nam có nữ có già có trẻ, bên cạnh còn có thi thể được phủ vải mỏng.

Toàn bộ Hành Sơn quận cho người ta một cảm giác hoang tàn tiêu điều.

Tiêu Vũ ngồi ở một quán trà bên cạnh, mở miệng nói: “Ông chủ, cho bọn ta mấy bát mì Dương Xuân, mấy cân bò kho, thêm mấy bình trà ngon nữa.”

Nhiều người, một bình trà chắc chắn không đủ uống.

Tiêu Vũ cảm thấy mình dẫn thuộc hạ ra ngoài cũng coi như là đi công tác.

Cùng gia phú lộ*, trên đường đi chắc chắn không thể bạc đãi đám thuộc hạ theo mình bôn ba dọc đường được.

*: Ở nhà nên tiết kiệm và mang nhiều tiền hơn khi ra ngoài để tránh xấu hổ.
Bình Luận (0)
Comment