Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Rồng Đất Trở Mình

. Chương 273: Rồng Đất Trở Mình
Đinh An là ông chủ quán trà Đinh Ký, thấy có khách hàng lớn đến thì vội vàng tiến lên: “Có liền!”

Tiêu Vũ lấy một khối bạc vụn ra, đặt lên bàn coi như tiền cơm.

Sau đó nói: “Ông chủ, cho ta hỏi thăm một số tin tức, nơi đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đinh An nghe xong lời này, quan sát đám người Tiêu Vũ, thấy mọi người đều dắt ngựa, cách ăn mặc giống như là người đi đường, lại hỏi: “Mọi người đến từ quận khác phải không?”

Tiêu Vũ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bọn ta đến từ Thương Ngô, không dám giấu giếm gì, trước đây không lâu bọn ta mới ra khỏi Hành Sơn quận, lúc đó vẫn chưa thành như thế này.”

“Rồng đất trở mình, dân chúng Hành Sơn quận gặp tai ương, ngươi có thấy không, khắp nơi đều là thân nhân đã chết của gia đình nào đó…” Đinh An thở dài một tiếng.

Nói đến đây, Đinh An cũng lau nước mắt: “Thời điểm này thật khó khăn!”

“Lúc trước nếu gia đình của ta không mở quán trà lộ thiên này thì chắc đã chết rồi, nhưng gia đình tỷ tỷ của ta, đệ đệ của ta, đều đã…” Đinh An đã không nói được nữa.

Tiêu Vũ nghe thấy như vậy thì trong lòng cũng hơi buồn bã.

Cho dù là ai gặp phải thiên tai như vậy thì cũng sẽ rất đau lòng.

Nhớ lại lần trước gặp phải trận đá lở ở Thương Ngô, không phải là vô duyên vô cớ.

Nếu thật sự có động đất ở Hành Sơn quận này thì nơi tiếp theo bị liên lụy xảy ra sạt lở đất đá chính là Thương Ngô.

Sau khi đám người Tiêu Vũ hiểu ra mọi chuyện thì tâm trạng cũng không được tốt lắm, buồn bực cúi đầu ăn cơm.

Đang ăn, một thiếu niên bên cạnh tầm mười sáu, mười bảy tuổi đi lại gần, dò hỏi: “Các vị, có thể… Có thể cho ta xin một miếng đồ ăn được không?”

“Muội muội của ta còn nhỏ, nó sắp chết rồi, ta muốn cho nó được một bữa cơm no.”

“Chỉ cần các ngươi cho ta một bữa cơm để muội muội của ta được làm ma no thì ta sẽ trở thành người của các ngươi!” Thiếu niên nói tiếp.

Tiêu Vũ ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên, hắn ta giơ bàn tay đã máu thịt lẫn lộn, ngón tay đã bị mài nát, móng tay cũng bị rụng mất một đoạn.

Xem ra, có lẽ hắn ta đã dùng bàn tay này để đào đất tìm người.

Ngẫm đến cảnh tượng lúc đó, Tiêu Vũ cảm thấy trong lòng khó chịu.

Lúc này Tiêu Vũ nghĩ, cho dù những người này không phải là con dân của Tiêu Thị, hay nàng không phải là Công chúa mà chỉ là một người bình thường, nếu nhìn thấy hoàn cảnh như vậy thì cũng không thể nào không động lòng được.

Tiêu Vũ mở miệng nói: “Muội muội của ngươi ở đâu?”

“Ở đây…” Thiếu niên vừa nói vừa đỡ lấy chiếc gùi đeo trên người mình.

Sau đó ôm một tiểu cô nương có sắc mặt tái nhợt ra, tiểu cô nương không ngừng kêu: “Đói, đói…”

Tiểu cô nương khoảng tầm bốn, năm tuổi, trông rất đáng thương.

Thiếu niên lại nói: “Nó bị vùi trong đất ba ngày, thầy lang nói không cứu được, ta…Ta thật sự không có cái gì để ăn cả.”

Tiêu Vũ giơ tay ôm lấy tiểu cô nương.

Cơ thể tiểu cô nương bẩn thỉu, còn dính cả một ít vệt máu, còn quần áo của Tiêu Vũ lại sạch sẽ.

Chỉ là lúc này Tiêu Vũ cũng không bận tâm đến điều đó nữa.

Nàng ôm lấy tiểu cô nương vào lòng, cầm lấy chén trà cho tiểu cô nương trong lòng uống.

Thiếu niên hơi bất ngờ nhưng cũng không ngăn cản động tác của Tiêu Vũ, có thể cho muội muội của hắn ta uống một chút nước sạch cũng tốt.

Tiêu Vũ đã sớm đổi nước trà thành nước linh tuyền.

Trong nước linh tuyền giàu sinh lực, có thể thúc đẩy thực vật sinh trưởng, cũng như tẩm bổ cho động vật.

Cũng không có ảnh hưởng gì với con người.

Mặc dù không thể tái tạo xương thịt hay hồi sinh người chết nhưng chung quy cũng là một vị thuốc tốt.

Tiểu cô nương uống nước xong thì hai mắt sáng lên một chút.

Tiêu Vũ nhìn ông chủ nói: “Ông chủ, cho ta một bát mì nước.”

Không phải Tiêu Vũ không muốn cho tiểu cô nương ăn mì sợi, nhìn dáng vẻ của tiểu cô nương thì chắc cũng không chết sớm đến vậy, vẫn còn có thể cứu được. Không ăn cơm trong khoảng thời gian dài như thế, nếu đột nhiên ăn mì thì đương nhiên sẽ không tốt.

Bên trong bát mì nước cũng có một ít mì vụn và váng dầu, vừa đủ.

Tiêu Vũ nhìn thiếu niên kia, bổ sung thêm một câu: “Thêm một bát mì nữa, cho hắn ta ăn.”

Thiếu niên hơi bất ngờ, vội vàng nói: “Không dám, không dám, quý nhân có thể cứu muội muội của ta thì ta đã rất cảm kích rồi.”

Tiêu Vũ nói: “Không phải ngươi đã nói rồi à? Sau này ngươi sẽ là người của ta, nếu là người của ta mà chết đói thì đi theo ta kiểu gì hả? Nhanh ăn đi!”

Bây giờ đúng là Tiêu Vũ đang thiếu người.
Bình Luận (0)
Comment