.
Chương 274: Mua Người
Người này tự đưa đến cửa, tất nhiên Tiêu Vũ sẽ không bỏ qua.
Ngay lúc này, Hắc phong đột nhiên đứng dậy.
Thiếu niên đã sớm chú ý đến mấy đại hán bên cạnh Tiêu Vũ, nhất là Hắc Phong này, trên lưng hắn ta có hai lưỡi rìu uy phong sắc bén.
Vừa nhìn là biết không phải là người tốt lành gì!
Nhất là Hắc Phong này còn để râu quai nón.
Tiêu Vũ thề, cái này không phải ý của nàng mà do Hắc Phong tự nguyện.
Trước đây Hắc Phong chỉ hơi đen một chút thôi, khuôn mặt rất đẹp trai nhưng lại muốn để râu quai nón… Nhìn thế nào cũng thấy hung ác.
Thiếu niên hơi run rẩy không dám ngồi xuống.
Không ngờ lúc này Hắc Phong nói: “Ngươi ngồi chỗ của ta mà ăn!”
Nói xong Hắc Phong bê bát ngồi xổm trên mặt đất ăn.
Chủ yếu là quán trà này đã không còn chỗ trống nữa.
Lúc Hắc Phong đang ăn cơm, nhìn Tiêu Vũ đang đút nước cháo cho tiểu cô nương, mặc dù hắn ta không nhìn rõ được mặt Tiêu Vũ nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Vũ rất dịu dàng.
Tất nhiên Hắc Phong không thể nhìn rõ được vì bên trong cái mũ có mạng che mặt này là cái trùm đầu màu đen, thấy được mới là lạ!
Thiếu niên lại hơi không nỡ ăn, nhìn về phía tiểu cô nương.
Sở Duyên nhẹ nhàng nói: “Ăn đi, chủ thượng của ta chắc là lo lắng đột nhiên cho tiểu cô nương ăn gì đó sẽ không tốt, đợi tiểu cô nương uống xong nước cháo này, hồi phục hơn một chút thì sẽ mua mì cho nàng ấy ăn thôi.”
Thiếu niên lập tức nghẹn ngào, cúi đầu bắt đầu ăn.
Cha mẹ mất, hắn ta đào bớt muội muội từ trong đám phế tích, sự vất vả mấy hôm nay của hắn ta không thể dùng ngôn từ nào để diễn tả nữa.
Hắn ta vẫn luôn căng thẳng, lúc này mới dám thả lỏng một chút.
“Ngươi tên gì?” Sở Duyên ấm áp hỏi.
“Ta tên là Tần Tề Sơn, muội muội ta tên là Tần Ngọc Linh...” Thiếu niên nhỏ giọng nói.
Nghe tên cũng đủ biết cha mẹ của thiếu niên này hẳn là người có văn hóa, chắc đã từng là một gia đình rất hạnh phúc!
Tiêu Vũ hỏi: “Người nhà của ngươi đã được an táng chưa?”
Thiếu niên lắc đầu: “Chưa.”
So với việc an táng người nhà thì chăm sóc muội muội là chuyện quan trọng hơn, người sống vẫn quan trọng hơn người chết.
Tiêu Vũ lấy ra một thỏi bạc: “Cầm đi, ngươi án táng người nhà đi, sau này ngươi và muội muội ngươi sẽ là người của ta.”
Thiếu niên nghe vậy thì rất vui mừng, không ngờ chỉ muốn đổi một bữa cơm mà lại có thể có nhiều tiền như vậy.
Mấy người bán thân gần đó thấy động tĩnh bên Tần Tề Sơn thì chợt trở nên kích động, mấy người họ cũng lại gần.
“Xin cô nương hãy thương xót, mua ta đi, chuyện gì ta cũng làm được.”
“Mua ta đi, ta biết đọc chữ.”
“Mua ta đi, ta rất khỏe mạnh.”
Tiêu Vũ nhíu mày, nàng cũng không mua bán người, mặc dù luật pháp triều đại này cho phép và những người này cũng tự nguyện, nhưng có lẽ Tiêu Vũ cảm thấy lương tâm không cho phép…
Tất nhiên, đó là với người bình thường.
Lúc trước bán sơn phỉ Kim Sơn trại, Tiêu Vũ tỏ vẻ không cần lương tâm gì hết.
Lương tâm đó là đối với người có lương tâm, đối với người không có lương tâm thì nàng cũng không cần cái gọi là lương tâm làm quái gì.
Sở Duyên mở miệng nói: “Chủ thượng, hay là chúng ta giữ lại những người này đi, nơi này cách Nam Dương cũng không xa, đến lúc đó ta nhờ cha cử người đến đưa những người này vào trong nhà.”
Cái gọi là trong nhà đó chính là chỉ căn cứ.
Hiện giờ căn cứ của Tiêu Vũ đang thiếu người.
Nàng thoáng suy nghĩ rồi đồng ý.
Cho dù nàng không giữ những người này lại thì sau này họ cũng nghĩ cách để bán thân cho người khác, cuối cùng làm nô lệ, tôi tớ, cực khổ cả đời, chi bằng đi theo nàng đến Ninh Nam.
Ít nhất cũng có thể làm ruộng, không phải chết đói, cũng không ai ngược đãi họ. Nàng cũng sẽ không coi những người này là nô lệ, chỉ coi họ là bách tính bình thường.
Nếu nói khuyết điểm thì cũng có, đó chính là tạm thời không thể trở về Hành Sơn quận.
Dẫu sao nàng tạm thời không mong rằng bí mật Ninh Nam bị truyền đi.
Đương nhiên, nếu bán cho người khác làm nô tì, bị đưa đến nơi khác thì cũng không có cơ hội trở về.
Tiêu Vũ lên tiếng: “Ta có thể giữ các ngươi lại, cũng có thể cho các ngươi tiền, nhưng các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, ta là thương nhân đến từ nơi khác, nếu các ngươi đi theo ta thì phải rời xa quê hương.”
Nghe vậy, có người lập tức nói: “Ta bằng lòng, chỉ cần cô nương bằng lòng bỏ tiền cho ta an táng cho cha ta là được!”
“Ta cũng bằng lòng!”
“Ta cũng bằng lòng!”
Thoáng chốc, mọi người đều nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt van xin, rất sợ Tiêu Vũ không thể mua được nhiều người như vậy.