.
Chương 284: Ta Không Sợ Người, Nhưng Mà Ta Sợ Ma
Vậy thì còn phục quốc cái gì nữa cứ!
Người dân của cả quốc gia này đều sẽ trở thành tín đồ trung thành của nàng!
Nhưng mà biện pháp này quá mức thiếu đạo đức! Tiêu Vũ chỉ tưởng tượng như trò đùa mà thôi, đương nhiên nàng sẽ không làm như vậy.
Trong tận xương cốt của Tiêu Vũ thấm nhuần lý tưởng chủ nghĩa, nàng muốn trở thành một người tạo phúc cho dân, chứ không phải một kẻ lừa gạt dân chúng.
Về phần hiện tại đám người Hắc Phong bàn về ước mơ, thảo luận về tương lai?
Vậy thì chẳng phải là chuyện quá rõ ràng sao?
Mấy người bọn họ tương đương như một công ty vừa khởi nghiệp, nếu như ban đầu công ty khởi nghiệp không bàn đến lý tưởng thì làm sao có thể duy trì tiếp được nữa?
“Công chúa, chúng ta đi cướp ngục, hay là đi cướp pháp trường?” Hắc Phong trở nên hưng phấn.
Tiêu Vũ nói: “Trước mắt phải bình tĩnh, không được nóng vội.”
“Mọi người đều đã đi đường mệt nhọc rồi, ăn cơm nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì ngày mai nói sau.” Tiêu Vũ nói thêm.
Sắc trời dần tối sầm.
Tiêu Vũ quyết định quay trở lại hoàng cung thông qua lối đi bí mật.
Tất nhiên lần này không phải là để di chuyển đồ vật gì cả...
Đồ vật gì đó có thể để tối nay rồi chuyển sau, bởi vì hành động dọn đồ này sẽ rút dây động rừng.
Lúc này nàng muốn trở về để gặp Phúc Quý.
Phúc Quý là đôi mắt của nàng còn sót lại trong hoàng cung, nàng nghĩ Phúc Quý sẽ biết tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong cung.
Đặc biệt là chuyện về Ngọc Tần, người ngoài cung có thể không biết rõ bằng Phúc Quý.
Lúc này Phúc Quý đang tuần tra ban đêm.
Làm một thái giám gác đêm cấp thấp, ban đêm hắn ta không thể nào ngủ được, phải đi thăm dò mọi ngóc ngách to nhỏ trong hoàng cung, ngay cả cung điện bỏ hoang hắn ta cũng phải đi qua, đề phòng tồn tại nguy hiểm tiềm ẩn.
Thời điểm hắn ta đi đến một cung điện bỏ hoang, lập tức có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Phúc Quý lập tức quỳ xuống nói: “Nương nương đầu bay tha mạng, thịt của ta ăn không ngon đâu!”
Tiêu Vũ từng bước đi tới trước mặt Phúc Quý, lên tiếng nói: “Phúc Quý.”
Phúc Quý nghe thấy giọng nói quen thuộc, còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, nhưng vẫn vô thức ngẩng đầu lên.
“Công... Công chúa?”
Chỉ thấy Tiêu Vũ mặc đồ đen toàn thân đang đứng trước mặt hắn ta, nàng chỉ khẽ vén mạng che mặt lên một chút để hắn ta nhìn thấy rõ dung mạo thật của nàng.
Tiêu Vũ tò mò hỏi: “Sao ngươi lại nhát gan như vậy hả?”
Nói tên Phúc Quý này nhát gan cũng đúng, gió vừa thổi lung lay ngọn cỏ là lập tức quỳ xuống xin tha, nói hắn ta to gan cũng đúng, hắn ta dám một mình ở lại chỗ này để làm mật thám.
Phúc Quý vội vàng nói: “Ta không sợ người, nhưng mà ta sợ ma!”
“Công chúa, người có biết gần đây khắp nơi lưu truyền truyền thuyết về người đầu bay không? Cái đầu của người đầu bay kia biết bay trong không trung để đoạt mạng, gặp người khác sẽ hỏi xin thân xác, nếu như chọn trúng ai rồi thì sẽ hút khô não của người đó, sau đó mang theo ruột của người đó bay đi.” Phúc Quý run rẩy nói.
Tiêu Vũ: “...” Thật đúng là nghiệp chướng, hù dọa con nít rồi.
Trong lòng Tiêu Vũ tự trách bản thân ba giây, sau đó nói: “Đừng sợ, chỉ cần có bổn Công chúa ở đây, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”
“Công chúa là hậu duệ quý tộc của Thiên hoàng, đương nhiên người đầu bay sẽ không dám trêu chọc đến người.” Phúc Quý tiếp tục nói.
“Công chúa, không phải người đã bị lưu đày rồi sao? Sao lại quay về rồi?” Phúc Quý không nhịn được hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Ta nhớ nhà, trở về nhà nhìn xem một chút.”
Phúc Quý cảm thấy nghẹn ngào trong lòng, trở về nhà nhìn xem?
Công chúa luôn coi đây là nhà của mình!
Chỉ là người nhà của Công chúa đã không còn ở đây nữa.
Phúc Quý không nhịn được dụi dụi hai mắt.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này, có chút khó hiểu: “Sao còn khóc thế này?”
Theo quan điểm của Tiêu Vũ, nàng thường xuyên về nhà nhìn xem là chuyện tốt, trở về xem cung điện của mình giờ ra sao, trở về xem hoàng thành của mình như thế nào rồi. Thuận tiện thu hoạch mớ rau hẹ vừa mới mọc dài.
Phúc Quý nghẹn ngào nói: “Công chúa, người lưu lạc ở bên ngoài chắc chắn đã chịu đựng rất nhiều vất vả phải không?”
Tiêu Vũ im lặng, muốn nói với Phúc Quý rằng thực sự không có.
Nàng có gì gọi là vất vả đâu?
Dẫn theo một đám người ngốc nghếch cao lớn trung thành và tận tâm, vơ vét thu gom của cải khắp nơi, dọc đường được người khác nịnh nọt tâng bốc, ai không phục thì lập tức chém chém giết giết.
Trong lòng nàng vô cùng sảng khoái.
Tiêu Vũ nói: “Phúc Quý, thật ra ta sống cũng không tệ lắm.”