.
Chương 285: Trước Khi Hành Động Phải Điều Tra Nghiên Cứu Địa Hình
Phúc Quý ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin, tuy rằng không nói ra miệng nhưng trong lòng lại nghĩ: “Công chúa đúng là rất kiên cường, chịu đựng nhiều thiệt thòi như vậy mà còn có thể chống đỡ không khóc, nhất định là trong lòng rất khó chịu đúng không?”
Thấy không thể thay đổi ấn tượng trong lòng của Phúc Quý đối với mình, Tiêu Vũ đành phải thay đổi chủ đề: “Lần này ta trở về là muốn hỏi thăm một chút chuyện của Ngọc Tần.”
Mặc dù mọi người đều nói Ngọc Tần đã ám sát Vũ Văn lão cẩu. Nhưng Tiêu Vũ vẫn muốn biết chuyện này có phải là sự thật hay không từ chính miệng thân tín của mình.
Lỡ như là giả thì sao?
Nếu không thăm dò rõ đường đi, chẳng phải sẽ rơi vào bẫy sao?
Cho dù Tiêu Vũ muốn cứu người, nhưng nàng cũng phải biết người đó có xứng đáng để bản thân cứu hay không, cho dù biết có bẫy, nàng cũng phải biết Ngọc Tần kia có thật sự muốn đi theo hoàng tộc Tiêu thị hay không.
Nếu như Ngọc Tần thật lòng, vậy thì cho dù là một cái bẫy thì nàng xông vào một lần cũng không có vấn đề gì.
Nếu như chuyện Ngọc Tần ám sát Vũ Văn lão cẩu là giả, nàng cũng không muốn bị lừa gạt.
Phúc Quý nói: “Ngọc Tần ám sát bệ... Vũ Văn lão cẩu, bị phạt đánh năm mươi trượng, sau đó bị kéo vào trong thiên lao, hiện giờ tính toán thời gian thì cũng sắp đến mùa thu rồi, thời điểm vừa vào thu sẽ bị xử trảm.”
Vẻ mặt Phúc Quý như muốn khóc: “Ngọc Tần cũng là một người đáng thương.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Trong cung còn có chuyện gì mới hay không?”
Phúc Quý nói: “Muốn nói đến chuyện mới sao? Thật ra Vũ Văn Thành cũng có chút mới mẻ, Vũ Văn lão cẩu muốn nạp phi cho hắn ta, nhưng bản thân hắn ta lại không chịu nạp phi.”
“Hơn nữa còn... Còn nuôi nam sủng.” Phúc Quý hạ giọng, thần thần bí bí nói.
Tiêu Vũ nghe được lời này thì không nhịn được bật cười.
Đã lâu không gặp Vũ Văn Thành, có lẽ Vũ Văn Thành đã không thể khống chế được khát vọng trong lòng mình nữa, vậy mà lại làm ra chuyện như nuôi nam sủng.
Tuy nhiên những người có thể đến nam phong quán làm nam sủng đa phần đều có chút nữ tính yếu ớt.
Bọn họ có thể thỏa mãn được Vũ Văn Thành sao?
Tiêu Vũ nói: “Phúc Quý, ta vẫn nói câu nói kia, nếu như ngươi không muốn ở lại trong cung nữa thì có thể đi cùng ta bất cứ lúc nào.”
Phúc Quý lắc đầu: “Ta sẽ ở lại trong cung! Ta đã nói rồi, ta sẽ làm do thám, làm con mắt của Công chúa!”
Tiêu Vũ đưa tay vỗ nhẹ lên vai Phúc Quý: “Chờ sau này ta lấy lại được giang sơn thuộc về Tiêu thị, nhất định sẽ phong cho ngươi là Tổng quản đại nội.”
Trong lòng Phúc Quý vô cùng kiên định: “Ta không muốn gì cả, ta chỉ muốn Công chúa và Thái tử phi nương nương được bình an!”
Tiêu Vũ nói: “Thái tử phi rất khỏe.”
Phúc Quý nghe xong lời này thì trở nên vui mừng: “Ý Công chúa là đã tìm được Thái tử phi rồi sao?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Ta không thể nói cho ngươi biết nàng ấy đang ở đâu, nhưng ta có thể nói với ngươi là hiện tại nàng ấy vẫn đang sống bình an vô sự.”
Phúc Quý là một người đáng tin cậy, nhưng Tiêu Vũ vẫn muốn che giấu tung tích của Lý Uyển.
Phúc Quý vô cùng xúc động: “Vậy xin Công chúa thay ta hỏi thăm sức khỏe của Thái tử phi nương nương.”
Tiêu Vũ vỗ vỗ lên vai Phúc Quý: “Được.”
Cũng đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh the thé: “Ai đang ở trong Tây cung đó?”
Cung điện này tên là Tây Cung, đã bị bỏ hoang từ lâu, thường không có người tới đây.
Tiêu Vũ nhìn thấy người tới, lập tức xoay người đi vào căn phòng phía sau Phúc Quý.
Lúc này, người bên ngoài cũng đi vào.
Người đó chính là Lý Hải, Tổng quản đại nội hiện tại.
Lý Hải vừa nhìn thấy là Phúc Quý, lập tức lạnh lùng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
Phúc Quý vội vàng nói: “Ta tới tuần tra.”
“Vừa rồi ngươi đang nói chuyện với ai đúng không?” Lý Hải nghi ngờ hỏi.
Phúc Quý vội vàng nói: “Ở đây làm gì có ai!”
“Người đâu, vào trong xem xét cho ta!” Lý Hải nói, sau đó ánh mắt rơi vào căn phòng phía sau Phúc Quý.
Trái tim của Phúc Quý nhất thời dâng lên cao.
Sau khi người của Lý Hải tiến vào kiểm tra một vòng, đều lắc đầu: “Không có người.”
Phúc Quý nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Tổng quản, thật sự không dám giấu giếm, ta đến đây cũng là vì nghe thấy động tĩnh...”
Nói đến đây, Phúc Quý giả vờ căng thẳng: “Hình như ta nghe thấy giọng nói của nữ tử, cung điện này đã bỏ hoang từ lâu, không phải sẽ có oan hồn gì đó chứ?”
Lý Hải nghe vậy, nhất thời trở nên run rẩy.