.
Chương 287: Dụ Hổ Ra Khỏi Núi
Ngụy Vương phủ.
Thiết Sơn mang tin tức từ Ám Ảnh lâu về báo lại cho Ngụy Ngọc Lâm: “Vương gia, có người muốn mua bản đồ chỗ cất giấu bảo vật trong nhà các đại thần.”
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy, có hơi kinh ngạc: “Chẳng lẽ nàng đã trở lại?”
Lần trước Tiêu Vũ đã che giấu mọi chuyện không để lại chút dấu vết nào, người bình thường gần như không thể liên hệ chuyện trộm nồi với Công chúa mất nước này, nhưng Ngụy Ngọc Lâm lại có suy đoán của riêng mình.
Thiết Sơn nghi hoặc hỏi: “Vương gia đang nói đến ai?”
“Là ai không quan trọng, bán tin tức đi đi.” Ngụy Ngọc Lâm thản nhiên nói.
Thiết Sơn gật đầu: “Vâng.”
Sở dĩ Tiêu Vũ dùng tiền để mua là bởi vì muốn giữ lại chút cảm giác bí ẩn, Tiêu Vũ vẫn luôn sẵn sàng chia sẻ một số bí mật với người nhà của mình, nhưng nàng vẫn luôn có lòng đề phòng đối với Ngụy Ngọc Lâm.
Dù thế nào đi nữa, Tiêu Vũ đã thành công đạt được điều mình mong muốn.
Sau đó đã đến lúc bắt đầu hành động.
Nếu muốn đạt được hiệu quả náo loạn thì quá đơn giản, đi càn quét Thái tử phủ trước là được.
Thời điểm Tiêu Vũ xuất hiện ở nhà kho mới trong phủ của Vũ Văn Thành, nàng có chút chấn động, đám rau hẹ này cũng lớn nhanh quá rồi!
Bấm đầu ngón tay tính toán, nếu nàng muốn chuyển hết đống đồ này ra khỏi Thái tử phủ sẽ phải mất không ít thời gian!
Vũ Văn Thành lại tích lũy được nhiều thứ tốt như vậy.
Tiêu Vũ không chút do dự thu lấy sạch sẽ, còn không quên thuận tay mang theo cả mái nhà đi.
Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Vũ nghĩ đến đống phân lợn chứa trong không gian của mình, cho nên lập tức thẳng tay vứt lại đây.
Sau đó, Tiêu Vũ lại đến chỗ của Văn Thanh Lan.
Nhân lúc Văn Thanh Lan đang ngủ, nàng quơ sạch những thứ có thể đem đi.
Tất nhiên không thể quên nồi sắt, ở nhà đang thiếu nồi, không thể bỏ lỡ cơ hội.
Lần này Tiêu Vũ hành động triệt để hơn, bởi vì lần trước Tiêu Vũ đi cướp không thể mang theo vật sống rời đi, lần này thì.... Tiêu Vũ mang theo toàn bộ ngựa trong Thái tử phủ.
Thái Tử phủ sạch sẽ toàn bộ.
Tiêu Vũ lại đến phủ của Văn Viễn Đạo, làm theo cách cũ.
Sau đó lại đến nhà của hai Thượng thư khác.
Còn chưa kịp đợi Tiêu Vũ đi xong một vòng.
Chuyện ở Thái tử phủ đã bại lộ.
“Thẩm thống lĩnh, người của chúng ta ở trong Thái tử phủ phát hiện ra Thái tử phủ lại mất đồ! Chiếc nồi sắt lớn cũng biến mất!” Triệu Kiếm vội vàng bẩm báo lại những chuyện mình biết với Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thu nheo mắt lại: “Xem ra tên trộm nồi kia đã không nhịn nổi nữa rồi!”
“Thật to gan! Vậy mà dám quay về kinh, lần này ta nhất định sẽ không để hắn thoát!” Thẩm Hàn Thu lạnh lùng nói.
Phần lớn nguyên nhân khiến hắn ta bị giáng chức như hiện tại đều là bởi vì tên trộm nồi kia, đương nhiên Thẩm Hàn Thu không thể dễ dàng tha cho tên trộm nồi!
“Các ngươi đi theo ta!” Thẩm Hàn Thu lạnh lùng nói.
Lúc này có người khuyên nhủ: “Thẩm thống lĩnh, tuyệt đối không thể tự ý rời khỏi vị trí, nhiệm vụ của ngài chính là canh gác thiên lao!”
Lúc này hận ý trong lòng Thẩm Hàn Thu đã tràn ngập.
Hắn ta đã sớm thề độc là không bắt được tên trộm này sẽ không làm người!
Lần này hắn ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Canh gác thiên lao thoạt nhìn thì là công việc quan trọng, nhưng mà mọi người ai cũng biết đây là một công việc nhàm chán.
Dù sao... Trong ngần ấy năm kể từ khi Đai Ninh triều dựng nước, cũng chưa từng nghe nói đến chuyện thiên lao bị cướp.
Thẩm Hàn Thu nói: “Coi cho cẩn thận, ta đi một lát lập tức trở về!”
Thẩm Hàn Thu dẫn đầu một đội người, đi thẳng về hướng Thái tử phủ.
Thẩm Hàn Thu vừa tới đã bị Vũ Văn Thành chú ý đến, Vũ Văn Thành lập tức hỏi: “Thẩm Hàn Thu, ngươi tới đây làm gì?”
“Ta đến xem...”
Thẩm Hàn Thu còn chưa nói xong, Vũ Văn Thành đã hỏi: “Ngươi tới xem bổn cung à?”
Thẩm Hàn Thu khó hiểu nhìn thoáng qua Vũ Văn Thành, chỉ cảm thấy câu này của Vũ Văn Thành rất kỳ quái, nhưng lúc này hắn ta cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức nói tiếp: “Nghe nói Thái tử phủ của các người bị mất trộm.”
“Nhà kho trong phủ ở chỗ nào? Bên trong có mất gì không?” Thẩm Hàn Thu hỏi.
Vũ Văn Thành chỉ về một hướng.
Hắn ta và Thẩm Hàn Thu không hợp nhau, nhưng chuyện hôm nay, hắn ta cũng hy vọng Thẩm Hàn Thu có thể cho mình một lời giải thích.
Thẩm Hàn Thu nhún người nhảy lên trên nóc nhà kho.
Cho dù võ công có cao cường đến đâu cũng không ngờ rằng phía dưới hoàn toàn rỗng tuếch.
Thậm chí đến cả mái nhà cũng bị dở đi.