.
Chương 288: Vũ Văn Thành! Ngươi Đang Cố Ý Phải Không
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu tái nhợt, cũng may là căn phòng này không cao, Thẩm Hàn Thu cũng không giằng co, định thuận thế nhảy xuống.
Vừa xuống, Thẩm Hàn Thu cảm thấy lòng bàn chân bị trượt.
Sau đó, một mùi hôi thối bốc lên tận trời.
Nương theo ánh trăng nhìn xuống, chỗ này mà gọi là nhà kho sao? Đây rõ ràng là một hố rác!
Thời điểm Thẩm Hàn Thu rời khỏi nhà kho, từ phần thắt lưng trở xuống đều đã dính đầy phân lợn.
Tuy rằng nửa thân trên không rơi vào đống phân lợn, nhưng cũng không có gì khác biệt lắm, vẫn dính một ít.
Dù sao thì di chuyển trong đống phân lợn cũng rất khó khăn, muốn đi ra từ bên trong cũng không hề dễ dàng.
“Vũ Văn Thành! Ngươi đang cố ý phải không?” Thẩm Hàn Thu nheo mắt nhìn Vũ Văn Thành, lúc này cũng không thèm dùng tôn xưng Thái Tử điện hạ.
Vũ Văn Thành cũng bị sốc khi nhìn thấy phân lợn tràn ra khỏi nhà kho.
Hắn ta chỉ biết nồi của mình đã bị cướp mất, còn chưa kịp phái người đi kiểm tra nhà kho của mình, đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng này, hắn ta còn không dám tin.
“Sao lại có phân lợn?” Vũ Văn Thành trầm giọng hỏi.
Nhưng mà ai có thể biết được đáp án này chứ?
Vũ Văn Thành thực sự rất muốn biết sao lại có phân lợn ở đây.
Nhưng Thẩm Hàn Thu lại cảm thấy Vũ Văn Thành đang lừa gạt hắn ta.
Dù sao thì khi hắn ta hỏi nhà kho của phủ ở đâu, Vũ Văn Thành chỉ phương hướng cho hắn ta, hắn ta mới nghĩ đến chuyện lên nóc nhà nhìn xem.
Kết quả mới xảy ra chuyện như vậy.
Thẩm Hàn Thu lạnh giọng nói: “Thái tử điện hạ, ta biết ngài có nhiều chỗ bất mãn với ta, nhưng Thẩm Hàn Thu ta không thẹn với lương tâm, ngài đối xử với ta như vậy, không sợ khiến lòng thần tử trở nên rét lạnh sao?”
Vũ Văn Thành lạnh lùng nói: “Bản thân ngươi không có bản lĩnh, không bắt được Trộm Nồi Tặc, còn muốn trách bổn điện hạ sao?”
Thẩm Hàn Thu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mùi hôi thối trên người thật sự khiến hắn ta không thể chịu đựng nổi.
Nhìn thấy Thẩm Hàn Thu đang nhìn đống phân lợn trên người, Vũ Văn Thành cười lạnh một tiếng: “Người đâu, đưa Thẩm đại nhân đi thay y phục!”
Hắn ta làm điều này tuyệt đối không phải là vì muốn bảo vệ cho Thẩm Hàn Thu, mà là không muốn cho người khác biết nửa đêm có người đến Thái tử phủ của hắn ta đổ đầy phân.
Nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài thì cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho hắn ta.
Thẩm Hàn Thu thật sự không chịu nổi mùi phân lợn trên người, đành phải làm theo ý của Vũ Văn Thành đi tắm, thay y phục.
Cơ thể Thẩm Hàn Thu nồng nặc mùi phân lợn, hắn ta phải tắm liên tiếp ba thùng nước mới có thể tẩy sạch mùi hôi thối trên người.
Đúng lúc đang lau khô người, chuẩn bị mặc y phục vào thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Bởi vì có hạ nhân liên tục mang nước đi vào cho nên cửa không bị khóa từ bên trong.
Hơn nữa.... Thẩm Hàn Thu cũng không ngờ rằng ngoài gã sai vặt ra thì sẽ có người ngoài đi vào.
Thời điểm Vũ Văn Thành đi vào, tình cờ nhìn thấy nửa thân trên của Thẩm Hàn Thu.
Thẩm Hàn Thu chỉ mặc quần, còn chưa kịp mặc áo phía trên vào.
Thẩm Hàn Thu luyện võ quanh năm, tướng mạo lạnh lùng nhưng không thô kệch, nhìn còn có vẻ rất tuấn tú.
Nhưng dáng người này đã tốt hơn so với nam tử bình thường gấp mấy lần.
Ánh mắt của Vũ Văn Thành dừng lại trên ngực của Thẩm Hàn Thu.
Trong lúc nhất thời, Vũ Văn Thành nghĩ đến thứ trước ngực mình, hắn ta lập tức cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, cơn tức giận dâng trào.
Thứ mà Văn Thanh Lan nhìn trúng chắc là vẻ lạnh lùng tuấn tú của Thẩm Hàn Thu đúng không?
Tưởng tượng đến chuyện Thẩm Hàn Thu qua lại với phu nhân của mình, Vũ Văn Thành càng tức giận hơn.
Thẩm Hàn Thu biết có người đến, nhưng không ngờ người đến lại chính là Vũ Văn Thành, hắn ta hơi kinh ngạc.
Chính vào lúc cảm thấy bất ngờ này, Thẩm Hàn Thu chợt nhận ra ánh mắt Vũ Văn Thành nhìn hắn ta vô cùng kỳ lạ, loại ánh mắt đó khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Cảm giác này khiến Thẩm Hàn Thu cảm thấy rất khó chịu.
Thẩm Hàn Thu nhanh chóng mặc lại y phục lên người.
Sau đó Thẩm Hàn Thu chắp tay nói: “Thái tử điện hạ có chuyện gì sao?”
Vũ Văn Thành cũng khôi phục lại tinh thần, sau đó nói: “Ta tới đây để nói với ngươi, chuyện Thái Tử phủ bị trộm đồ này tuyệt đối không được để truyền ra ngoài, càng không được để người khác biết nhà kho trong phủ của ta bị kẻ khác đổ đầy phân lợn!”
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác sẽ chỉ cảm thấy hắn ta không có năng lực.