Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 289 - Chương 289: Cứu Người

. Chương 289: Cứu Người
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu tối sầm: “Mong điện hạ yên tâm, dù sao ta cũng không muốn để người khác biết ta rơi vào phân lợn.”

Hai người cũng coi như ăn khớp với nhau.

Vào thời điểm Thẩm Hàn Thu rơi vào trong đống phân lợn, Tiêu Vũ cũng đã dừng hành động trộm nồi, xoay người đi tới thiên lao.

Hầu hết lính canh trong thiên lao đều đã được chuyển đi.

Mấy người Sở Duyên lao về phía trước.

Tiêu Vũ lại lén lút ném ra một quả đạn khói.

Đã lâu rồi Tiêu Vũ không được sử dụng đến đạn khói, dùng một cái thiếu một cái, nhưng mà hiện tại phải nghĩ cách cứu được Ngọc Tần ra, cũng xem như đáng giá.

Tiêu Vũ mượn đạn khói và sự che chắn của không gian, thuận lợi tiến vào trong thiên lao.

Tiêu Vũ nhanh chóng tìm được Ngọc Tần.

Ngọc Tần bị giam giữ trong một phòng giam tận cùng bên trong.

Lao đầu nhìn thấy có người xông vào thì định hét lên, nhưng lại bị một trận khói trắng đánh úp, Tiêu Vũ đã lâu không sử dụng bình chữa cháy, lập tức sử dụng thần khí có một không hai này.

Sau khi Lao đầu bị hạ gục, Tiêu Vũ tìm được chìa khóa.

Tiêu Vũ không vội mở cửa phòng giam của Ngọc Tần mà liên tiếp mở mấy cửa phòng giam gần nhau.

Người đã bị nhốt vào trong thiên lao, phần lớn đều là người không còn mạng để sống, thậm chí đến cả cơ hội bị lưu đày cũng không có, chỉ có thể chờ chết mà thôi.

Cho dù có sống, cũng là kiểu sống không bằng chết.

Nếu như cho bọn họ một cơ hội? Đương nhiên bọn họ sẽ bỏ chạy!

Lúc này Ngọc Tần đã rất yếu ớt, chỉ hơi liếc mắt nhìn người vừa xuất hiện... Sau đó hoàn toàn nhắm mắt lại.

Tiêu Vũ lấy một cái bao bố ra bọc Ngọc Tần lại, tâm niệm vừa động, nàng ném Ngọc Tần vào trong không gian.

Tiêu Vũ lại lấy một bao bố đầy cỏ khác lao ra ngoài.

Lúc này những người muốn vượt ngục lập tức đục nước béo cò, đã mở thêm nhiều cửa phòng giam khác ra, bên ngoài vô cùng hỗn loạn.

Có người nhìn thấy Tiêu Vũ khiêng một cái bao bố đi ra ngoài, lập tức dùng đao chém xuống.

Tiêu Vũ lao về phía trước mà không hề suy nghĩ.

Thanh đao đâm vào bên trong bao bố rồi lại bị rút ra.

Tiêu Vũ huýt sáo: “Mọi người! Nhanh rút lui!”

Theo mệnh lệnh của Tiêu Vũ, đám người Sở Duyên nhanh chóng rút lui.

Trên đường bỏ chạy, Tiêu Vũ lén lút đổi bao bố, kéo Ngọc Tần ở trong không gian ra ngoài.

Cứ như vậy, trong mắt của đám thuộc hạ Tiêu Vũ, Tiêu Vũ vẫn luôn khiêng Ngọc Tần đi ra.

Còn về chuyện dùng bao bố đỡ đao thì chính là bí mật của riêng Tiêu Vũ.

Bọn họ đưa Ngọc Tần trở về khách điếm.

Tiêu Vũ mở bao bố, lộ ra Ngọc Tần ở bên trong, trên y phục của Ngọc Tần đều là vết máu do bị roi quất, trên mặt cũng có một vết máu rất sâu, mười móng tay đều bị bẻ gãy.

Vừa nhìn lướt qua lập tức biết nàng ấy đã phải chịu sự đối xử thô bạo đến như thế nào.

Hắc Phong không đành lòng tiếp tục nhìn: “Ngọc Tần này cũng thê thảm quá rồi.”

Thời điểm hắn ta gặp được Tô Lệ Nương và Dung Phi, hai vị nương nương này đã được Tiêu Vũ chăm sóc, tuy rằng đi đường mệt mỏi nhưng suy cho cùng cũng không phải chịu quá nhiều vất vả.

Nhưng mà Ngọc Tần này lại phải chịu đau khổ rất nhiều.

Tiêu Vũ lấy nước linh tuyền ra cho Ngọc Tần uống.

Lúc này Ngọc Tần mới tỉnh lại.

Khi vừa mở mắt ra, nàng ấy lập tức trông thấy khuôn mặt trắng bệch của Quỷ Mặt Đen... Phải biết rằng trước đó Quỷ Mặt Đen đã được dùng phấn để ngụy trang.

Sau đó là Hắc Phong với nước da đen và bộ râu quai nón đáng sợ.

Trong lúc nhất thời, Ngọc Tần lập tức quỳ xuống đất: “Bái kiến Hắc Bạch Vô Thường đại nhân, có thể nói cho ta biết bệ hạ đang ở đâu không?”

“Bệ hạ, là Ngọc Nhi vô dụng, không thể báo thù được cho ngài.” Thời điểm nhắc tới bệ hạ, trong mắt Ngọc Tần lại có nước mắt lưng tròng.

Gân xanh trên trán Hắc Phong giật giật: “Ngọc Tần nương nương, bọn ta không phải Hắc Bạch Vô Thường, bọn ta đến để cứu người, người vẫn còn sống!”

Ngọc Tần có chút ngỡ ngàng: “Vẫn còn sống? Tại sao các người lại cứu ta?”

“Bởi vì ta.” Tiêu Vũ nói.

Ngọc Tần ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Vũ, lập tức kinh hãi: “Có quỷ!”

Tiêu Vũ vội vàng nói: “Đừng hét lên! Ngươi muốn dẫn người đến đây sao?”

Nói xong, Tiêu Vũ giơ ngón tay làm cử chỉ im lặng, hôm nay vì tên tuổi của tên trộm nồi nên nàng đã dùng mặt nạ trùm đầu... màu sắc sặc sỡ, chỉ có thể nhìn thấy hai mắt, thật sự có hơi đáng sợ.

Tiêu Vũ vươn tay tháo mặt nạ trùm đầu xuống.

Một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của Ngọc Tần, Ngọc Tần không dám tin nhìn Tiêu Vũ: “Công chúa?”
Bình Luận (0)
Comment