.
Chương 291: Hình Như Ta Ngửi Thấy Mùi Phân Lợn
Tiêu Vũ nói: “Được rồi, im lặng đi, sẽ không có chuyện gì cả.”
Ngọc Tần nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cơ thể nàng ấy khẽ run lên.
Sau khi người bên ngoài bước vào nhưng không phát hiện có gì khả nghi thì cũng đi ra.
Một lúc sau, rốt cuộc Ngọc Tần nhịn không được mà thấp giọng hỏi: “Công chúa, hình như ta ngửi thấy mùi phân lợn…”
Tiêu Vũ nhất thời có chút câm nín.
Có phải nàng đã nuôi quá nhiều lợn trong không gian không? Không khí trong không gian đều bị ô nhiễm rồi.
Nhưng những con lợn này rất quý giá, nàng vẫn phải nuôi chúng.
Cảm nhận được người bên ngoài đã rời đi, tâm niệm của Tiêu Vũ vừa lay chuyển, chiếc rương xuất hiện ở bên ngoài, còn nàng và Ngọc Tần cũng xuất hiện ở bên trong khách điếm.
Ngọc Tần không ngờ rằng vừa rồi chiếc rương đã hoán đổi không gian theo suy nghĩ của Tiêu Vũ.
Sau khi Tiêu Vũ đi ra, nàng đi đến bên cửa sổ và lặng lẽ nhìn ra ngoài.
Thẩm Hàn Thu mặc xiêm y bằng gấm đang nói chuyện với Triệu Kiếm và những thuộc hạ khác với vẻ mặt u ám.
“Lục soát cho ta.” Thẩm Hàn Thu lạnh lùng nói.
“Nếu để cho ta biết là ai đang âm thầm phá rối, ta nhất định...”
“Sẽ không bỏ qua cho hắn.” Tiêu Vũ âm thầm nghĩ nửa câu sau ở trong lòng.
Phải thừa nhận rằng khi truy bắt những tên tội phạm quan trọng khác, Thẩm Hàn Thu đúng thật là một cao thủ, có công phu cao, tâm tư kín đáo và thủ đoạn đen tối.
Nhưng biết làm sao đây, người mà Thẩm Hàn Thu đụng phải lại là Tiêu Vũ.
Chỉ cần chuyện có liên quan đến Tiêu Vũ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra như kế hoạch.
Vì vậy những người khác đều đang bám víu vào Vũ Văn Thành và ngày càng thăng tiến, còn hắn ta thì càng sống càng thụt lùi.
Tiêu Vũ dự định đưa mọi người ra khỏi thành.
Ở lại đây cũng không có chuyện gì, lần này nàng trở lại cũng chưa cắt xong hết rau hẹ, nàng rất muốn tiếp tục cắt rau hẹ nhưng việc cấp bách vẫn là đưa người của nàng ra ngoài.
Bằng không bị người ta bắt gọn cả lũ thì phiền lắm.
Không phải ai cũng có không gian để trốn tránh rắc rối giống như nàng.
Chờ sau khi đưa người đi, nàng lại có thể trở về thôi. Cho hắn ta một đòn bất ngờ.
Nhưng náo loạn ra động tĩnh lớn như thế này rồi thì muốn ra khỏi thành cũng không dễ dàng.
Phía dưới bức tường thành, khắp nơi đều có người tuần tra.
Ngay cả Tiêu Vũ cũng không có cách nào ném móc câu của mình lên và sử dụng sức lực của móc câu để rời đi.
Lúc này, giọng nói của Thẩm Hàn Thu lại vang lên: “Nhìn xem ai đây.”
Ánh mắt Thẩm Hàn Thu dừng tại nơi mấy người Tiêu Vũ đang ẩn náu.
Tiêu Vũ giật thót người, trực giác của Thẩm Hàn Thu chính xác như vậy sao?
Bọn họ chỉ đang ẩn nấp trong bóng tối để quan sát địa hình mà đã bị phát hiện rồi sao?
Cũng may lần này Tiêu Vũ chỉ dẫn theo Quỷ Mặt Đen ra ngoài, những người khác vẫn còn ở trong khách điếm.
Cứ như vậy, hai người rất dễ dàng chạy trốn.
Sau khi chạy lòng vòng, Tiêu Vũ không hiểu sao lại chạy đến gần Ngụy Vương phủ.
Thấy khắp nơi đều có người truy đuổi, Tiêu Vũ dẫn theo Quỷ Mặt Đen không thể tiến vào không gian, đành phải nhảy vào quý phủ của Ngụy Ngọc Lâm.
“Khụ khụ khụ…” Một trận ho như sắp tắt thở vang lên.
Tiêu Vũ nghe thấy thì có chút sửng sốt, nhiều ngày không gặp, Ngụy Ngọc Lâm muốn khiến bản thân ho đến tắt thở sao?
Nghe âm thanh này, hình như bị bệnh rất nặng.
Bên trong phòng lúc này.
Thiết Sơn đang không ngừng ho khụ khụ.
Bên cạnh hắn ta, Ngụy Ngọc Lâm đang uống trà với vẻ mặt bình tĩnh, thỉnh thoảng hắn lại chỉ bảo vài câu: “Ho liên tục quá sẽ hết hơi đấy.”
Thiết Sơn hít sâu một hơi rồi tiếp tục ho.
Khi Tiêu Vũ đến gần nhìn xem, trông thấy cảnh tượng này khiến nàng chợt sững người.
Ho mà cũng có người thay thế à?
Thiết Sơn nhịn không được nói: “Công tử, ngài viện cớ bệnh cũng đã được một khoảng thời gian rồi...”
Lời còn chưa dứt, khuôn mặt của Ngụy Ngọc Lâm chợt tối sầm lại, hắn lạnh lùng hỏi: “Ai đang bên ngoài?”
Cùng lúc đó, Tiêu Vũ chú ý tới Thẩm Hàn Thu đã dẫn người đuổi theo tới đây.
Ngay lập tức Quỷ Mặt Đen tóm lấy Tiêu Vũ và nhảy về phía hòn non bộ.
Khi vào đến bên trong hòn non bộ, Tiêu Vũ mới phát hiện trong hòn non bộ này có một khoảng trống có thể ẩn náu, giống như một thế giới hoàn toàn khác.
Thẩm Hàn Thu đã đi vào rồi.
Những tiếng ho tiếp tục vang lên trong phòng.
“Thẩm Hàn Thu cầu kiến Ngụy Vương điện hạ.” Thẩm Hàn Thu lớn tiếng nói.