.
Chương 307: Kẻ Cắp Biết Lừa Gạt
Một người khác run rẩy nói: “Nghe nói, người bị Phi Đầu Man theo dõi, đều... đều rất nguy hiểm.”
Người kia không dám nói quá chắc chắn, sợ dọa đến Thái thú, vì vậy nó đến một nửa thì lập tức sửa miệng.
Đột nhiên Tiêu Vũ thở dài một hơi thật sâu.
Lưu Canh thấy quả nhiên có cách nói Phi Đầu Man, hơn nữa bốn quận Thái Hành bị hại nặng nề.
Vả lại thứ ông ta thấy hôm qua cũng không phải nữ quỷ đơn thuần gì mà quả thật là đầu người bay lơ lửng trên không trung. Trong lúc nhất thời ông ta tin tưởng Tiêu Vũ hơn, lập tức hành lễ với nàng.
Tiêu Vũ mặt không biểu cảm: “Hành lễ quỳ.”
“Ngươi không cần cảm thấy ấm ức, ta làm cô nãi nãi của ngươi cũng còn dư dả.” Giọng của Tiêu Vũ vững vàng.
Tiêu Vũ càng như vậy thì Lưu Canh càng cảm thấy nàng đáng tin. Ông ta lập tức quỳ xuống đất dập đầu ba cái.
Tiêu Vũ hỏi: “Ta hỏi ngươi, Phi Đầu Man ngươi nhìn thấy hôm qua có đôi mắt màu xanh lá đúng không?”
Lưu Canh nghe thấy nàng hỏi vậy thì vội vàng trả lời: “Đúng vậy đúng vậy! Làm sao người biết!”
Trương thần bà bên kia mắt thấy không có chuyện gì của mình lập tức cảm thấy không cam lòng.
Số tiền khó khăn lắm mới sắp tới tay đã không còn rồi sao?
Bà ta lập tức nói: “Ta không cần biết ngươi có lai lịch gì, nhưng mọi chuyện phải để ý thứ tự trước sau đúng không? Rõ ràng là ta tới bắt quỷ trừ tà trước!”
“Nếu đã vậy thì ta xin cáo từ, có điều sau khi ta rời khỏi nơi này, chuyện này sẽ không liên quan gì tới ta nữa. Sau này sống chết của ngươi hãy trông cậy vào vị Trương thần bà này đi!” Tiêu Vũ cười như không cười.
Tiểu Lâm Tử nhìn Trương thần bà, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cứ tự tìm đường chết đi! Chờ lúc Phi Đầu Man kia tìm tới ngươi, cẩn thận mạng chó của mình!”
Trong lòng Trương thần bà có chút hốt hoảng.
Không phải là có Phi Đầu Man gì đó thật đấy chứ?
Bà ta làm gì biết bắt quỷ, chỉ là học được một ít nghệ thuật nói chuyện nên đến lừa gạt mà thôi.
Về phần chuyện Thái thú thiếu nợ nghiệt trái của nữ quỷ cũng không phải bà ta bịa ra, là trước khi tới đây bà ta đã nghe qua, lúc trước chuyện này ồn ào, nhất định là có người biết.
Tiêu Vũ nhìn Lưu Canh, bổ sung thêm: “Bây giờ Phi Đầu Man kia đã tu thành con ngươi màu xanh lục, đợi đến lúc nó tu thành con ngươi màu đỏ thì chính là đói bụng, đói bụng nhất định phải ăn tim gan của ngươi.”
Lưu Canh run rẩy, lập tức cảm thấy tim gan của mình cũng bắt đầu đau.
Vào lúc này, Lưu Canh nhìn về phía Trương thần bà, mở miệng nói: “Trương thần bà, lần này ta thật sự gặp phải Phi Đầu Man, về phần lão nhân gia người, vẫn là mời về trước đi.”
“Lần này ta sẽ chọn vị đại sư này... Không biết nên xưng hô với đại sư thế nào?”
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Gọi ta cô nãi nãi là được.”
“Ta sẽ mời vị cô nãi nãi này trừ tà cho ta.” Lưu Canh kính cẩn nhìn Tiêu Vũ, rất sợ thái độ của mình không nghiêm chỉnh thì Tiêu Vũ sẽ mặc kệ chuyện này.
Mắt thấy Lưu Canh đã tiễn hết những người khác đi, chỉ còn lại một mình Tiêu Vũ, Tiểu Lâm Tử rất bội phục. Công chúa thật là lợi hại, lừa người ta đi dễ dàng như vậy.
Tiểu Lâm Tử không nhịn được nói: “Cô nãi nãi, người đừng nên quản chuyện này thì hơn. Tuy rằng tuổi thọ của người lâu dài, nhưng Phi Đầu Man này pháp lực cao thâm, sẽ có tổn hại với người.”
Nghe thấy Tiểu Lâm Tử nói như vậy, Lưu Canh lập tức nhìn về phía Tiểu Lâm Tử.
Tuy rằng ông ta bất mãn trong lòng nhưng cũng không dám nổi giận với Tiểu Lâm Tử.
Ông ta chỉ đành phải nói: “Vị tiểu ca này, ta bằng lòng bỏ tiền!”
“Ngươi xem ta cũng tầm thường quá rồi!” Tiêu Vũ lạnh lùng trầm giọng nói.
Trong lòng Lưu Canh rất thấp thỏm bất an, không cần tiền?
Nghĩ như vậy, Lưu Canh lại càng kính phục vị cô nãi nãi trước mắt.
Tiêu Vũ nói: “Ta không cần tiền, nhưng tuổi thọ của ngươi đã hết, ngươi phải lấy tiền mua tuổi thọ với âm sai, nếu không thì cho dù ta đuổi Phi Đầu Man đi, ngươi không có kiếp nạn này cũng sẽ có kiếp nạn tiếp theo.”
“Vậy phải bao nhiêu tiền?” Lưu Canh rất bất an.
Tiểu Lâm Tử mở to hai mắt nhìn.
Tuy rằng Công chúa không nói muốn bao nhiêu tiền, cũng không nói bản thân đòi tiền, nhưng thủ đoạn này còn ung dung hơn đòi tiền thẳng.
“Vậy một ngàn lượng bạc có thể mua bao nhiêu mạng?” Lưu Canh hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Không nhiều lắm, cũng chỉ nửa năm thôi.”
Lưu Canh tính toán thử, năm nay mình mới bốn mươi tuổi, nếu muốn sống đến tám mươi... vậy còn phải bốn mươi năm.