.
Chương 323: Có Lẽ Quý Nhân Sắp Xuất Hiện Rồi
Trái lại là Bùi Vô Thương có chút nóng nảy hỏi: “Phụ thân, sắp tới Ninh Nam rồi, chẳng phải ngài bảo đi về phía Nam thì có thể gặp được quý nhân sao? Quý nhân đâu?”
Bùi Kiêm cũng có chút bất an: “Có lẽ quý nhân sắp xuất hiện rồi!”
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng còn có thể gặp được đám người Bùi Kiêm ở đây. Có điều bấm tay tính toán cũng không chênh lệch là mấy.
Lần này nàng đi một chút, hình như mất rất nhiều thời gian, nhưng bọn họ cưỡi ngựa, còn đám người Bùi Kiêm thì đi bộ, còn phải trèo đèo lội suối.
Tốc độ đi tới của đại đội lưu đày này cũng không được nhanh cho lắm. Cho dù các phạm nhân không mệt thì quan binh áp giải bọn họ cũng mệt mà!
Nếu đã đụng phải, vậy Bùi Kiêm này cũng sắp đến nơi rồi.
Tiêu Vũ giảm tốc độ, đi theo phía sau bọn họ từ rất xa, định tiếp tục hộ tống.
Lúc đi ngang qua nơi này cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chủ yếu là Tiêu Vũ thường xuyên đi con đường này, nếu có nguy hiểm thì nàng đã giải quyết từ lâu rồi.
Tối hôm đó, bọn họ đã tới ranh giới giữa Ninh Nam và Thương Ngô.
Ngôi mộ của Tiêu Vũ dựng ở đó, có vẻ cực kỳ dễ khiến người ta chú ý.
Bùi Kiêm nhìn thấy mấy chữ Tiêu Vũ chi mộ thì lập tức nước mắt tuôn đầy mặt.
Ngay sau đó ông ấy quỳ xuống đất: “Công chúa! Sớm biết có hôm nay, sao lúc trước còn như thế!”
Bùi Kiêm cũng biết việc mất nước có một chút liên quan tới Tiêu Vũ, nhưng ông ấy cảm thấy lỗi không nằm ở Tiêu Vũ, là Vũ Văn gia kia bày mưu tính kế quá sâu.
Tiểu Công chúa đơn thuần như Tiêu Vũ làm sao có thể đấu lại được Vũ Văn Phong đa mưu túc trí kia chứ!
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng Bùi Kiêm lại có hành động như vậy.
“Cha, làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự phải tới Ninh Nam sao? Không bỏ trốn thật hả?” Bùi Vô Thương nhỏ giọng hỏi.
Hắn ta chỉ chờ phụ thân ra lệnh một tiếng là lập tức bỏ chạy ngay.
Mọi người đều gọi rãnh trời này là Âm Dương quan, ngụ ý chính là đi qua chỗ này cũng giống như đi qua cầu Nại Hà, qua rồi thì không còn cơ hội sống sót trở về nữa.
Dù sao cũng là chết, còn không bằng đấu tranh một lần!
Tiêu Vũ đứng ở xa nhìn thấy hình như mấy người Bùi gia có điều bất thường.
Trong lòng nàng nghĩ, không phải là bọn họ muốn chạy trốn đó chứ?
Bùi Kiêm vẫn cảm thấy quý nhân của mình ở phía Nam, lúc này đi tới đây nhìn thấy mộ của Tiêu Vũ đã cảm thấy lòng như tro tàn, trong lúc nhất thời cũng không biết lựa chọn thế nào.
Ngay khi Bùi Vô Thương chuẩn bị làm chủ bỏ chạy, Tiêu Vũ ra lệnh một tiếng, dẫn đầu cả đám người lao nhanh tới.
Sai dịch áp giải người lưu đày nhìn thấy Tiêu Vũ thì lập tức hỏi: “Ai đó!”
“Bọn ta là thủ quân Dự châu, qua một khoảng thời gian nữa Dự châu bọn ta sẽ áp giải một số người đến đây, lo bọn họ chạy trốn ở chỗ này nên mai phục đến tận đây.” Quỷ Mặt Đen lấy một cái lệnh bài ra.
Đương nhiên đám sai dịch này sẽ không có nghi ngờ gì, hơn nữa cũng sẽ không ai tới Dự châu để xác nhận.
Con đường bọn họ quay về Thịnh Kinh cũng không đi ngang qua Dự châu, không có lý gì đi đường vòng tới Dự châu.
Bùi Vô Thương nhìn thấy đột nhiên có và người đi tới thì biết e rằng mình không chạy được rồi. Cho dù là thủ quân ở đâu cũng khó có thể đứng nhìn phạm nhân bỏ trốn.
Bùi Vô Thương mặt mày tuyệt vọng, nhận lấy ấu tử của mình từ trong ngực phu nhân, tự mình ôm, thận trọng đi về phía rãnh trời. Ai ngờ vào lúc này lại nhìn thấy một đường cáp treo ở chỗ rãnh trời.
Bùi Vô Thương được mời đi lên, sau đó an toàn sang một bên khác.
Mặc dù nói là cát vàng đầy trời, nhưng thật sự bọn họ đã an toàn đi qua.
Mọi người Bùi gia đi qua từng người một.
Trong đội ngũ này ngoại trừ người Bùi gia ra còn có một vị Lại bộ Thị lang và gia quyến của hắn ta.
Sai dịch áp giải bọn họ áp giải người tới chỗ này cũng xem như là hoàn thành công việc rồi nên đã rời đi.
Tiêu Vũ thấy người đã đi hết mới dẫn theo người của mình đi qua rãnh trời.
Lúc này người Bùi gia đang ở đó thương lượng.
Tiêu Vũ ra ngoài đi dạo một vòng, chờ lúc trở lại đã mang theo mấy chiếc xe ngựa trở về.
Về phần ngựa? Trong không gian của nàng khắp nơi đều là ngựa, tùy tiện giả làm mấy con ngựa hoang là có ngựa để dùng rồi.
Ngựa hoang khó thuần phục, nhưng đám người Hắc Phong không hề nghi ngờ về việc Tiêu Vũ lấy ngựa tới.