.
Chương 324: Quý Nhân Của Ngươi
Tóm lại, chuyện Công chúa cho bọn họ biết thì bọn họ biết, chuyện Công chúa không cho biết thì bọn họ cũng không biết!
Tiêu Vũ dắt xe ngựa đi tới phía trước đội ngũ lưu đày.
“Các ngươi là ai?” Bùi Kiêm thấy người tới, không nhịn được hỏi.
Tiêu Vũ lập tức trả lời: “Quý nhân của ngươi.”
Một câu nói này khiến Bùi Kiêm ngây ngẩn cả người, gần như muốn khóc thành tiếng!
Có trời mới biết trên đường đi Bùi Kiêm đã phải trải qua bao nhiêu vất vả, trong lòng chịu đựng bao nhiêu áp lực.
Ông ấy sợ quyết định của mình là sai!
Nhưng thực tế chứng minh đại sư thật sự không lừa ông ấy, thật sự có quý nhân!
“Không biết xưng hô với quý nhân thế nào?” Bùi Vô Thương có chút đề phòng hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Đến lúc đó các ngươi sẽ biết, lên xe trước đi.”
“Sao? Không lên xe? Vậy các ngươi cứ đi bộ đi, nơi này gió cát lớn, người lớn có thể chịu được, nhưng hài tử phải chịu khổ rồi.” Tiêu Vũ nhìn Bùi Vô Thương.
Hài tử trong ngực Bùi Vô Thương mới vài tháng, còn chưa được một tuổi, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Đây chính là điểm yếu của Bùi Vô Thương, Bùi Vô Thương lập tức nói: “Lên xe.”
Bên kia Trịnh Thị lang cũng lên xe theo. Việc đã đến nước này, bọn họ vốn không có nhiều mục đích sống, không lo bị người ta lừa gạt.
Tiêu Vũ đưa đoàn người tới bên ngoài Nguyệt Tuyền trấn, để bọn họ nhìn thoáng qua.
“Đây chính là Nguyệt Tuyền trấn, nơi ở tập trung của người bị lưu đày.” Tiêu Vũ giới thiệu với bọn họ.
Mọi người nhìn thấy chỗ này thì trong mắt ảm đạm không ánh sáng. Nhất là Bùi Vô Thương, chẳng lẽ sau này nhi tử của hắn ta cũng chỉ có thể sống ở nơi thế này thôi sao?
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Có điều các ngươi không cần ở đây.”
Tiêu Vũ nói xong thì mở miệng bảo: “Lên đường thôi.”
Vì đã đến Ninh Nam nên Tiêu Vũ đã tháo tất chân trên mặt mình xuống, chỉ đội một cái đấu lạp để che chắn gió cát. Lúc gió thổi qua lập tức để lộ gương mặt xinh đẹp của nàng.
Sau khi Bùi Kiêm nhìn thấy gương mặt này thì sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Vô Thương, ngươi có nhìn thấy không?” Bùi Kiêm vô cùng hoảng sợ.
Bùi Vô Thương quay đầu lại, chật vật gật đầu một cái nhẹ.
“Đó là... Công chúa sao?” Bùi Kiêm run rẩy.
Nhưng chẳng phải Công chúa đã chết rồi hả? Vừa rồi bọn họ còn khóc cho phần mộ của Công chúa đó!
“Hay đây là quỷ hồn của Công chúa?”
“Công chúa nói lên đường, không phải là muốn dẫn chúng ta lên đường Hoàng Tuyền chứ?” Bùi Kiêm cũng không thể nào bình tĩnh nổi.
Nhưng ba giờ xe ngựa chạy rất nhanh, cho dù bọn họ muốn xuống xe cũng không tìm được cơ hội. Hơn nữa bọn họ cũng không dám thể hiện sự hoài nghi của mình ra ngoài.
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã chạy tới ốc đảo.
Tiêu Vũ nhìn vào trong một cái, lập tức thấy ốc đảo của mình lại mở rộng!
Cây cối gieo xuống lúc trước toàn bộ đều sống, hơn nữa cành lá rậm rạp. Không chỉ như vậy, có không ít cây giống đã trở thành một vườn ươm.
Sau khi Tiêu Vũ xuống ngựa thì hỏi: “Vườn ươm này là sao đây?”
“Cái này là Khang Lâm dẫn người trồng, ông ấy nói không thể để Công chúa ra ngoài mua cây giống nên tự mình gây trồng một chút!” Người trông coi vườn ươm nhìn thấy Tiêu Vũ thì rất vui mừng, hắn ta lập tức giải thích với nàng.
Tiêu Vũ nhẹ gật đầu: “Làm rất tốt, kêu Khang Lâm tới Hộ bộ nhận thưởng đi.”
“Vâng.” Người kia lập tức chạy chầm chậm đi.
Tiêu Vũ nhìn người trên xe ngựa mở miệng nói: “Bùi đại nhân, Trịnh đại nhân, đến nơi rồi, các ngươi không xuống xe sao?”
Sau khi Bùi Kiêm xuống xe thì rất căng thẳng: “Đây là nơi nào?”
“Chỗ này không phải là Địa phủ đấy chứ?” Bùi Kiêm hỏi một câu.
Tiêu Vũ nghe thấy vậy thì cau mày nói: “Bùi Kiêm, ngươi cũng đọc không ít sách thánh hiền, không hiểu đạo lý người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái sao?”
Nói rồi Tiêu Vũ lập tức xốc đấu lạp của mình lên.
“Công... Công chúa! Đúng là Công chúa thật rồi, Công chúa người chưa chết sao?” Bùi Kiêm hỏi.
Tiêu Vũ hỏi ngược lại ông ấy: “Ngươi tận mắt nhìn thấy ta chết hả?”
“Mộ phần... mộ phần...”
“Đó là mộ chôn quần áo và di vật, dùng để lừa gạt kẻ đần thôi.” Tiêu Vũ khẽ hừ một tiếng.
Nàng cũng cảm thấy cái mộ kia đen đủi, nhưng vừa nghĩ tới có thể lừa được một số người, khiến người ta cảm thấy nàng đã chết thật rồi thì Tiêu Vũ lại không ngại nữa.
Bùi Kiêm nghe thấy một câu lừa gạt kẻ đần thì sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Công chúa đang nói ông ấy sao?
Tiêu Vũ bảo: “Đi tìm Tạ Vân Thịnh tới đây, kêu Tạ Vân Thịnh thu xếp cho những người này, sẵn tiện giải thích tình hình với những người này.”