.
Chương 326: Nạn Chim Quấy Phá
Thước Nhi hân hoan nhảy nhót: “Công chúa! Người thật là tốt với ta!”
Tiêu Vũ mỉm cười nhìn Thước Nhi: “Đi đi.”
Tiêu Vũ lại ăn gì đó rồi nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó nàng mới tới chỗ không có ai đi dạo.
Tiêu Vũ suy nghĩ một cái, phạch phạch, không không trung lập tức có thêm rất nhiều chim bay tới.
Những con chim kia đột ngột rời khỏi không gian ấm áp như mùa xuân, bất chợt nhìn thấy hoang mạc thì có chút choáng váng.
Bọn chúng bay lượn trên không trung vài vòng rồi bay về phía ốc đảo.
Tiêu Vũ không lo những con chim này không bay tới ốc đảo.
Không nói tới việc số lượng rất nhiều, cho dù mất vài con cũng không quan trọng. Sinh mệnh tự nhiên sẽ tìm được phương hướng. Ví dụ như hạt giống cỏ cây sẽ sinh trưởng lên trên, chim thú sẽ chạy về phía ốc đảo có nguồn nước. Đó chính là bản năng của sinh mệnh.
Sau khi Tiêu Vũ thả chim ra thì đi thị sát lò nung nằm ở rìa ốc đảo một chút. Lưu Ngõa đang xắn tay áo, khí thế ngất trời mà làm việc.
Nhìn thấy Tiêu Vũ đi tới, ông ấy vội vàng xông tới: “Công chúa, người đã trở về rồi!”
Chuyện Tiêu Vũ xa nhà người trong căn cứ ốc đảo đều biết.
Lúc này Lưu Ngõa nhìn thấy Tiêu Vũ thì rất vui mừng.
Tiêu Vũ cười hỏi: “Trở về rồi, lò gạch này làm việc thế nào rồi?”
“Bây giờ đã chính thức đưa vào sản xuất. Công chúa, người yên tâm, có bọn ta ở đây, chúng ta không cần phải ra ngoài mua ngói nữa!” Lưu Ngõa tràn đầy lòng tin nói.
“Hơn nữa bây giờ chúng ta không chỉ sản xuất ngói mà còn có thể sản xuất đồ gốm sứ.” Lưu Ngõa bổ sung.
Tuy rằng đồ sản xuất ra được không đẹp bằng quan diêu*, nhưng cũng đã đủ dùng rồi. Dù sao lò gạch có thể được Thái thú phủ tuyển chọn lúc trước cũng không phải lò gạch bình thường.
(*Lò nung sản xuất đồ sứ phục vụ cho hoàng thất.)
Tiêu Vũ đưa mắt nhìn về phía mái ngói, khen ngợi: “Rất tốt”
Lưu Ngõa cũng rất phấn chấn: “Chỉ đáng tiếc tài nghệ của bọn ta có hạn, nếu có thể tới hoàng cung xem thử dáng vẻ của ngói lưu ly kia, nói không chừng bọn ta cũng có thể nung ra ngói lưu ly đấy!”
Làm một thợ thủ công, việc Lưu Ngõa mong đợi nhất chính là nung ngói lưu ly.
Tiêu Vũ nghe vậy lập tức nhớ ra không không gian của mình còn đặt rất nhiều ngói lưu ly, nàng đã lật hết mái nhà trong hoàng cung.
Sau khi Tiêu Vũ rời khỏi chỗ của Lưu Ngõa thì kêu Hắc Phong đưa một xe ngói lưu ly tới chỗ ông ấy, để Lưu Ngõa cẩn thận nghiên cứu một chút.
Lưu Ngõa không ngờ rằng nguyện vọng của mình lại được thực hiện nhanh tới như vậy!
Vừa rồi ông ấy chỉ thuận miệng một câu, ngay sau đó Công chúa đã đưa ngói lưu ly tới rồi!
Không chỉ có ngói lưu ly, đặt cùng còn có một vài dụng cụ tinh xảo đẹp đẽ mà trong hoàng cung mới có.
“Công chúa căn dặn, chủ yếu vẫn là nung những thứ mọi người cần dùng gấp, không cần quá tinh xảo đẹp đẽ, có thể sử dụng là được. Nếu có thời gian rảnh thì lại nghiên cứu cái này, phát triển một chút cũng được.” Hắc Phong căn dặn.
“Nhất định không phụ gửi gắm của Công chúa!” Lưu Ngõa kích động nói.
Hắc Phong xong việc cần làm thì lập tức đi tìm Tiêu Vũ.
Lúc này Tiêu Vũ đang thị sát trong quân doanh.
Các binh sĩ ai ai cũng đều tinh thần vô cùng phấn chấn, hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt gian khổ ở Ninh Nam!
Trước khi đến bọn họ đã chuẩn bị tinh thần sẽ sống trong gian khổ, nhưng ai ngờ đến đây rồi làn da cũng được dưỡng tốt! Nếu không phải còn phải ra ngoài luyện binh thì da sẽ đẹp hơn nữa!
“Tham kiến Công chúa!” Các binh sĩ cùng nhau hành lễ với Tiêu Vũ, động tác đều nhịp.
Tiêu Vũ rất thỏa mãn, đang định răn dạy một chút thì đột nhiên trên trời có một bầy chim bay tới.
Trong lúc nhất thời, phân chim thi nhau rơi xuống. Một trận mưa phân chim đã bắt đầu.
Tạ Vân Thịnh đen mặt nhìn lên bầu trời: “Cũng không biết ở đâu ra nhiều chim như vậy!”
Tiêu Vũ có chút chột dạ.
Nàng cũng chỉ muốn làm phong phú giống loài bên này một chút mà thôi, dù sao nàng cũng đã từng đọc sách sinh học, đa dạng hóa giống loài có lợi cho việc cân bằng sinh thái. Nhưng những con chim này hoàn toàn không hề sợ người, thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo.
Nghĩ cũng đúng, hơn phân nửa đám chim chóc này đều sinh sôi nảy nở trong không gian, từ khi còn là quả trứng đã chưa từng gặp con người, làm sao có thể sợ người được chứ?
Sở Duyên cũng hơi nghi hoặc một chút: “Sao Ninh Nam có thể có nhiều chim như vậy? Trong mấy ngày bọn ta không có ở đây các ngươi nuôi chim hả?”
Tạ Vân Thịnh cảm thấy mình bị sỉ nhục vô cùng: “Ai bị điên đi nuôi chim chứ? Nuôi gà nuôi vịt nuôi ngỗng còn có thể ăn thịt!”
Tiêu Vũ lập tức cảm thấy mình bị xúc phạm.