.
Chương 327: Ninh Nam Không Giống Với Những Gì Ta Nghĩ
Cảm ơn đã hỏi, tinh thần của nàng bình thường, đầu óc không có bệnh, mục đích nuôi chim đơn thuần.
Chỉ là nhìn bầy chim bay tới bay lui trên không trung, Tiêu Vũ cũng cảm thấy nếu không quản lý, đi ra ngoài cũng phải che ô.
Không nói tới những chuyện khác, ít nhất cũng phải khiến đám chim này sợ người, không nên không chút kiêng dè hạ mưa phân chim trên trời như vậy.
Thế nên Tiêu Vũ nói: “Không phải có cung tên sao? Dùng đàn chim này luyện binh đi, ta tin nhất định các ngươi sẽ luyện thành tiễn thuật sư đệ nhất thiên hạ!”
Sở Duyên không nhịn được nói một câu: “Muốn nói tới trình độ tiễn thuật, Thẩm Hàn Thu có thể tính là một nhân vật. Chỉ là đáng tiếc, Thẩm Hàn Thu không chịu làm người đàng hoàng, cố tình thích làm chó cho người khác.”
Đối với cách nói này của Sở Duyên, thật ra Tiêu Vũ cũng cho là thế: “Đúng vậy.”
Lúc Tiêu Vũ thị sát ốc đảo, Ngọc Tần cũng đang nói chuyện với Dung Phi và Tô Lệ Nương.
Thấy Ngọc Tần quá câu nệ, Dung Phi nói: “Nếu ngươi đã tới nay thì sau này yên tâm ở đây, Công chúa che chở chúng ta, chúng ta giúp đỡ Công chúa một vài chuyện trong khả năng, xem như là báo đáp Công chúa.”
Ngọc Tần nói: “Công chúa nàng... hình như rất khác với lúc trước.”
Tô Lệ Nương nghe vậy không nhịn được nói: “Đừng nói Công chúa, chỉ nói chúng ta, ai giống với lúc trước chứ?”
“Lúc trước ta còn là sủng phi ngang ngược càn rỡ kìa! Lúc trước ta cũng sẽ không ngồi nói chuyện với Giang Cẩm Dung! Ngươi xem thử hiện tại... không phải ta và Giang Cẩm Dung thân mật giống như tỷ muội sao?” Tô Lệ Nương bổ sung.
Ngọc Tần nói: “Ninh Nam không giống với những gì ta nghĩ.”
Dung Phi bảo: “Ngươi ở lâu sẽ phát hiện mỗi ngày Ninh Nam đều thay đổi.”
Lúc bọn họ vừa tới, Ninh Nam chỉ là một ốc đảo nhỏ, cây cối cũng không có nhiều. Nhưng nhìn hiện tại mà xem, nghiễm nhiên đã là một nơi thế ngoại đào nguyên rồi, hơn nữa còn đang không ngừng mở rộng lãnh thổ ra bên ngoài.
“May mà có Công chúa, nếu không ta đã chết rồi.” Ngọc Tần có chút thổn thức nói.
Đang nói chuyện, Lý Uyển đỡ bụng bước tới.
Bởi vì là thai thứ hai nên lộ bụng khá nhanh, vì vậy Ngọc Tần liếc mắt một cái đã nhìn ra: “Đây là Thái tử phi sao?”
Lý Uyển nhẹ gật đầu: “Ta biết Ngọc Tần đã đến nên tới xem thử.”
Ngọc Tần có chút kích động: “Người thế này là... có thai rồi hả?”
Lý Uyển nhẹ gật đầu.
Ngọc Tần nhìn bụng của Lý Uyển, tính toán một chút thì đã biết nhất định đứa bé này là của Thái tử, trong lòng nàng ấy lập tức vui vẻ trở lại.
“Con nối dõi của hoàng tộc Tiêu thị ít ỏi, bây giờ Thái tử phi có thai là chuyện cực kỳ tốt.” Ngọc Tần tiếp tục nói.
Lý Uyển cúi đầu nhìn bụng của mình, vẻ mặt dịu dàng.
Ngọc Tần gặp được những người mà mình đã từng gặp, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Lúc chạng vạng tối, Tiêu Vũ quyết định thiết yến đón gió tẩy trần cho Ngọc Tần. Đương nhiên cũng phải chiêu đãi mấy người Lại bộ kia một chút.
Nếu muốn bày tiệc, vậy dù sao cũng phải ăn ngon một chút.
Nhắc tới thì đồ ăn ở Ninh Nam cũng không tệ, thịt heo bao no, rau củ cũng đa dạng, nhưng suy cho cùng cũng không thể bằng với ngự trù trong hoàng cung. Tay nghề của người nấu cơm cũng không tốt như vậy.
Trong không gian của Tiêu Vũ có không ít đồ ăn mà nàng vơ vét được từ hoàng cung, bao gồm nhà của quan lớn trong kinh thành.
Những món ăn này đều đã là thành phẩm, đặt trong không gian, ở trong khu vực thời gian ngừng trôi, lúc lấy ra vẫn còn bốc hơi nóng!
Lúc này người của hai nhà Bùi Thượng thư và Trịnh Thị lang đã sửa soạn chỉnh tề đến dự tiệc.
Tiêu Vũ ngồi ở chủ vị, về phần hai người Dung Phi và Tô Lệ Nương thì ngồi hai bên một trái một phải. Ngọc Tần ngồi ở chỗ cách bọn họ gần nhất, đối diện Ngọc Tần chính là Bùi Thượng thư.
Đương nhiên, đám người Sở Duyên và Liễu Sơn cũng đều có mặt. Về phần Hắc Phong? Lúc này Hắc Phong đang ở bên ngoài là hộ vệ, việc này là do tự bản thân Hắc Phong yêu cầu.
Tiêu Vũ nhìn bên trái một chút, là Dung Phi ung dung phóng khoáng, lại nhìn bên phải một chút, là Tô Lệ Nương xinh đẹp tuyệt trần, nhìn xuống dưới... lại là Ngọc Tần lạnh lùng kiêu ngạo.
Trong nháy mắt Tiêu Vũ cảm thấy làm Hoàng đế cũng không tệ lắm, chỉ tiếc mình không phải nam tử! Vị phụ hoàng kia của mình lúc trước đúng là có nhiều diễm phúc.
Bùi Kiêm cũng nhìn Tiêu Vũ, lúc này ông ấy vẫn còn có chút thấp thỏm bất an.
Bây giờ ông ấy đã có một chút hiểu biết về ốc đảo, chỉ là ông ấy thật sự không ngờ rằng Công chúa vậy mà dùng sức của bản thân thành lập nên một thế lực lớn như vậy!
“Bùi đại nhân có thể đến Ninh Nam, ta rất vui.” Tiêu Vũ mở miệng nói.