.
Chương 330: Việc Này Không Ổn Đâu?”
Cuối cùng Bùi Kiêm có được đáp án, hơn nữa trong lòng còn vô cùng tin tưởng vào đáp án đấy.
“Ấy? Ngươi nói trùng hợp thật đấy, cái bát đựng gà tê cay này cũng giống cái bát trong phủ của chúng ta.” Bùi phu nhân cười nói.
Tiêu Vũ nói: “Đồ sứ thường thấy trên thị trường, chỗ bọn ta đều có.”
“Đúng đấy! Chỗ bọn ta đã có lò gốm riêng rồi! Sau này sẽ có càng nhiều hơn!” Có người đáp lại một câu.
Mọi người uống rượu ăn cơm.
Cơm no ấm bụng.
Mọi người nhao nhao quay về nghỉ ngơi.
Tiêu Vũ cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi vào không gian.
Nàng đến chỗ để đồ của Bùi phủ bới móc một hồi, phát hiện chỗ đó đúng là chẳng có bao nhiêu đồ đạc đáng tiền... nhất định là khi đó Bùi phủ quá nghèo rồi.
Làm cho nàng chẳng có đồ gì để lấy.
Nến mới hoa mắt lấy luôn bô của người ta về.
Cũng may cái bô này bỏ ở một bên, không ám mùi hôi vào những đồ khác.
Tiêu Vũ hủy đám bô này đi, cũng không thể cho người của Bùi phủ dùng được... ngộ nhỡ bị nhận ra, đến cái bô cũng là của Bùi gia từng dùng.
Vậy thì không dễ giải thích đâu.
Bất lợi cho việc nội bộ đoàn kết.
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng không định giấu mọi người cả đời.
Chờ đến khi mọi người đều bắt đầu chân thành gia nhập vào sự nghiệp phục quốc vĩ đại của nàng, bắt đầu dung nhập vào căn cứ, yêu thương mảnh đất này, kiên định tin vào bánh lớn* của nàng có thể thực hiện…
*Chỉ những hứa hẹn không thiết thực, rồi lại dùng những lời nói ngon ngọt để mọi người tin tưởng và phục vụ mình, cuối cùng không thực hiện được lời hứa, quanh cho hoặc chạy mất. (Baidu)
Mọi người lại biết, cũng không có sao hết.
Tóm lại, người Bùi gia vừa đến, vẫn không nên để bọn họ biết rằng, bản thân nàng chính là người lấy đồ của nhà họ đi.
Đồ của Bùi gia không thể đem đi cho người của Bùi phủ dùng được.
Nhưng đồ vơ vét được từ phủ của người khác, lại đem đến cho người Bùi gia dùng.
Quần áo chưa từng mặc đến, còn là tơ lụa, Tiêu Vũ đều chuẩn bị, chuẩn bị cứ như không mất tiền ấy mà đem đi thưởng cho họ.
Cũng không thể để người Bùi gia không có quần áo mặc đó chứ?
Quần áo bọn họ mặc lúc đến sớm đã rách nát tả tơi rồi.
Ngoài ra... trên món gà tê cay kia cũng đâu có viết tên, cho dù Bùi Kiêm ăn rồi cũng sẽ không ngờ được là món ăn do chính phủ nhà mình làm ra.
Tiêu Vũ đi tìm Sở Duyên.
“Công chúa, muộn thế này rồi, người còn gì dặn dò?” Sở Duyên có hơi nghi hoặc.
Tiêu Vũ đi thẳng đến chỗ nghỉ ngơi của Sở Duyên.
Sở Duyên giật nảy mình: “Công chúa, việc... này không ổn đâu?”
Tiêu Vũ cau mày nói: “Có gì không ổn?”
Nói xong trong phòng Sở Duyên đã xuất hiện thứ đồ trước kia Tiêu Vũ làm ra.
Ngay tức khắc Sở Duyên hoàn hồn lại, vội vàng khẽ ho một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng của bản thân.
“Quần áo, đồ trang sức, còn có một bát gà tê cay?” Sở Duyên nhìn đồ đạc trong phòng mình mà thấy rất nghi ngờ.
“Quần áo và đồ trang sức thì mang đến cho người Hộ bộ, còn về gà tê cay thì đưa đến cho Bùi Kiêm, không phải ông ấy thích ăn sao?” Tiêu Vũ rất là hào phóng.
Sở Duyên vội vàng nói: “Công chúa, trong kim đăng của người đúng thực sự là để được tất cả đồ!”
Ánh mắt Sở Duyên quét đến, lại nhìn thấy mấy cái bô.
Hắn ta có chút khó hiểu hỏi: “Sao... sao lại còn có cả thứ này?”
Tiêu Vũ nói: “Cái này ngươi xử lý đi, đừng đem đến cho người Bùi phủ.”
Sở Duyên vội đáp: “Được.”
Lúc này Sở Duyên nhìn kim đăng trong tay Tiêu Vũ, cảm thấy con người của Công chúa đúng thực sự là khó hiểu!
Nếu như người khác có được bảo vật như kim đăng này, nhất định sẽ để những đồ quan trọng vào trong đó.
Nhưng nhìn Công chúa mà xem.
Để đồ ăn thì thôi đi, đến cái bô cũng để vào, quả thực là kì lạ quá đi mất.
Đương nhiên, Sở Duyên nghĩ như vậy là dưới tiền đề Sở Duyên không biết Tiêu Vũ có không gian, hơn nữa diện tích của không gian không nhỏ hơn bao nhiêu so với căn cứ ốc đảo này.
Đừng nói là cái bô, đến phân lợn trong không gian của Tiêu Vũ cũng không hề ít.
Nếu không thì Tiêu Vũ cũng đâu thể làm ra chuyện đổ hết phân lợn lên phủ đệ của Vũ Văn Thành cơ chứ.
Tuy trong lòng Sở Duyên không hiểu, nhưng hắn ta vẫn đi làm theo lời dặn dò của Tiêu Vũ.
Khi Bùi Kiêm nhận được món gà tê cay này.
Ông ấy không kìm được mà nước mắt lưng tròng.
Bởi vì thứ Tiêu Vũ đưa cho ông ấy vốn không phải là một bát gà tê cay, mà là sự an ủi trong cuộc đời mờ mịt đó!