.
Chương 331: Ngọn Đèn Sáng Trong Cuộc Đời Mờ Mịt
Ông ấy chỉ cảm thấy trong lòng bản thân dâng lên một luồng nhiệt huyết.
Nhất định sau này ông ấy sẽ hết lòng làm việc cho Công chúa!
Điều này đối với Tiêu Vũ mà nói... đương nhiên là không có gì tổn thất.
Chỉ là trước khi đi ngủ, Tiêu Vũ nằm trên giường, nàng không kìm được mà xem xét lại bản thân.
Cứ tự ngẫm lại như vậy.
Tiêu Vũ cảm thấy bản thân mình làm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút vô lương tâm. Dùng đồ của Bùi gia khao thưởng cho Bùi Kiêm, lôi kéo lòng Bùi Kiêm, hình như lợi ích đều để nàng chiếm hết rồi.
Nhưng lương tâm chỉ tồn tại trong lòng Tiêu Vũ một khắc.
Rất nhanh nó đã theo gió mà đi.
Tiêu Vũ ngủ ngon lành cả một đêm, sáng sớm hôm sau, nàng cứ như quên mất chuyện này.
Hiểu rõ mọi chuyện trong căn cứ ốc đảo, ngày hôm sau, nàng triệu đến tất cả các kiểu Thượng thư, Ti nông, Thống lĩnh, Giáo đầu các người quản sự của mình đến.
“Khoảng thời gian ta không có ở đây, mọi người đều làm rất tốt, vất vả cho các ngươi rồi.” Tiêu Vũ ngậm cười nói.
“Không vất vả, không vất vả, làm việc cho Công chúa là điều nên làm! Hơn nữa... Bọn ta cũng vui vẻ.” Tạ Vân Thịnh cười hì hì nói.
Tiêu Vũ gật đầu rồi hỏi: “Mọi người có chuyện gì muốn bẩm báo với ta không?”
“Căn cứ ốc đảo không có chuyện gì.” Tạ Vân Thịnh đáp.
Tiêu Vũ cau mày hỏi: “Sao ta không nhìn thấy người của Nam An Vương phủ?”
Vô lý, người Bùi gia đều đến Ninh Nam rồi, người của Nam An Vương phủ lại chưa đến.
Lúc nàng ở Nam Dương đã nhìn thấy đám Tiêu Thần An rồi đó.
Nói đến điều này Tạ Vân Thịnh cũng hơi nghi ngờ: “Công chúa cho người truyền tin về, bọn ta đã chuẩn bị xong việc nghênh đón Nam An Vương từ lâu, nhưng đến bây giờ không biết đám người bọn họ đang ở đâu.”
Sau khi nghe thấy lời này, Tiêu Vũ híp mắt, người không ở Ninh Nam? Vậy người đi đâu rồi?
“Cho người đi điều tra!” Tiêu Vũ dặn dò.
“Việc này giao cho người của Ám Ảnh lâu sao?” Tạ Vân Thịnh hỏi.
Bùi Kiêm nghe đến đây khẽ sững người, người của Ám Ảnh lâu? Lẽ nào Công chúa có qua lại với người của Ám Ảnh lâu?
Đám người bọn họ từ lâu đã nghe đến sự tồn tại của Ám Ảnh lâu.
Năm đó các nhà bị mất trộm đồ, bọn họ cũng từng nghi ngờ Ám Ảnh lâu, thậm chí còn từng phái người đi điều tra nữa cơ.
Giờ đây Bùi Kiêm phát hiện, Công chúa đúng thực sự là ngày càng thần bí khó dò.
Tiêu Vũ suy nghĩ: “Giao cho Ám Ảnh lâu, đồng thời người của chúng ta cũng phải đi điều tra chuyện này.”
“Hơn nữa chúng ta cũng phải thử thành lập mạng lưới tình báo của mình, không thể chuyện gì cũng trông cậy vào Ám Ảnh lâu được.” Tiêu Vũ căn dặn.
“Các ngươi có ai đồng ý lĩnh mệnh đi thành lập mạng lưới tình báo không?” Tiêu Vũ hỏi.
Hắc Phong nghe thấy lời này, lập tức lên tiếng: “Ta đồng ý!”
“Ta cũng đồng ý!” Liễu Sơn trầm giọng nói.
Đến Mạnh Thường cũng nói: “Công chúa giao việc này cho thuộc hạ đi.”
Đám người này... ai ai cũng đồng ý san sẻ giúp Tiêu Vũ.
Nhưng Tiêu Vũ nhìn xuống dưới, liếc mắt một lượt, tám phần đều là mãng phu.
Còn là kiểu mãng phu lòng dạ ngay thẳng.
Nghĩ cũng phải, đám người này đều là những người mình thu nạp trên đường đi lưu đày, không phải mãng phu thì còn là gì?
Còn về người Bùi gia không phải mãng phu, nhưng họ còn có tác dụng khác.
Cũng đúng vào lúc này, Tô Lệ Nương từ ngoài điện bước vào: “Công chúa, việc này giao cho ta đi!”
Phải nói trước kia, Bùi Kiêm thấy Tô Lệ Nương rất không vừa mắt.
Tướng mạo của nàng ấy ở trong mắt đám lão thần, chính là Yêu phi hại nước hại dân, nhưng từ khi biết chuyện Lệ Phi hủy dung mạo cũng không muốn hầu hạ Vũ Văn Phong.
Bùi Kiêm cũng có vài phần tôn kính với Tô Lệ Nương.
Tiêu Vũ nhìn Tô Lệ Nương: “Ngươi?”
Tô Lệ Nương nói: “Mỗi ngày Dung Phi nương nương đều bận dạy mọi người đọc sách viết chữ, ta cảm thấy ngày tháng của bản thân rảnh rỗi quá, muốn tìm việc để mình làm.”
Tiêu Vũ không nói gì, nhưng Bùi Kiêm không kìm được mà nói: “Nương nương, chuyện thành lập mạng lưới tình báo này, sợ là phải thường xuyên ra vào chốn phong nguyệt.”
Tô Lệ Nương khẽ cười một tiếng: “Cũng đâu phải bảo đi ta bán thân, chẳng qua là mở một số thuyền hoa thanh lâu mà thôi.”
“Xuất thân của ta, chắc hẳn là mọi người đều biết, việc này đối với ta không phải là việc khó khăn gì.” Tô Lệ Nương tiếp tục nói.
Tiêu Vũ cũng biết, nếu Tô Lệ Nương mà thu lại vẻ kiêu căng ương ngạnh của bản thân, thì thực ra nàng ấy là một người khéo léo linh hoạt.
Nếu không chỉ dựa vào dung mạo cũng không thể trở thành sủng phi được.