.
Chương 334: Trên Đời Này Sao Lại Còn Có Người Như Vậy!
Hắc Phong nhìn cái đèn con thỏ bị đè hỏng của mình, tức đến xanh cả mặt... Nhưng vì trên mặt hắn ta toàn là râu, trời lại tốt, sắc mặc này cũng không rõ ràng cho lắm.
“Ngươi mới không có mắt ấy! Rõ ràng là ngươi đụng trúng ta! Ngươi đền đèn cho ta!” Hắc Phong rất tức giận.
Trên đời này sao lại còn có người như vậy!
To con bên đó còn tức hơn: “Rõ ràng là ngươi đụng trúng ta, công tử, ngài có nhìn thấy không? Vừa nãy là hắn ta đụng trúng ta.”
“Nếu ngươi đã vô lý như vậy thì đừng có trách gia gia không khách sáo!”
“Sao? Muốn ra tay? Ngươi tưởng tổ gia gia ngươi sợ ngươi chắc!”
Mắt thấy hai người giương cung bạt kiếm, bắt đầu tăng vai vế cho mình, định từ cãi nhau chuyển sang đánh nhau.
Ánh mắt của Tiêu Vũ cũng dừng trên người to con kia.
Quen mặt thật.
Không phải tên tùy tùng ngu ngốc Thiết Sơn của Ngụy Ngọc Lâm đó sao?
Thiết Sơn ở đây, vậy Ngụy Ngọc Lâm đâu?
Tiêu Vũ nhìn về phía công tử cao ráo bên cạnh Thiết Sơn.
Vị công tử đó mặc một bộ áo xanh, đứng trong đêm tối vô cùng đẹp mắt, nhưng trên mặt lại đeo mặt nạ ác quỷ, khiến người ta cảm thấy có vài phần đáng sợ.
Tiêu Vũ không kìm được mà hỏi một câu: “Ngụy Ngọc Lâm?”
Cái tên này vừa thốt ra.
Thiết Sơn ngây người: “Ối!”
Ôi trời!
Vậy mà lại là người quen biết công tử.
Ngay lập tức ánh mắt của Thiết Sơn rơi trên người nữ tử đang đội mũ màn che trước mặt.
Mũ màn che màu xanh đen che chắn hết khuôn mặt của nàng, gió nhẹ thổi qua thỉnh thoảng lộ ra một góc mặt, khuôn mặt phía trong mang đến cho người ta một cảm giác ngũ quan không rõ ràng.
Thiết Sơn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt: “Công tử, người này đã gọi cả tên ngài, không thể giữ lại!”
Nói xong Thiết Sơn sờ vào người mình.
Hắc Phong vừa nhìn thấy vậy.
Nhất thời mắt hắn ta mở to như chuông đồng.
“Ngươi đừng có làm bừa nhá! Ngươi coi ai không có vũ khí đấy!” Nói rồi Hắc Phong lấy rìu rắt sau hông ra.
Đúng vào lúc này.
Người bên cạnh chú ý đến tranh chấp chỗ này.
Vậy là sắp đánh nhau hả!
Nhất thời có người đến vây xem, người vây xem còn để lại một khoảng trống ở giữa.
Hơn nữa còn có người làm chuyện tốt, đi báo quan rồi.
Tiết Tam phụ trách công việc tuần tra hôm nay, ngay lập tức gã ta mang theo vài nha dịch đến.
“Các ngươi đang làm gì đấy?” Tiết Tam trầm giọng nói.
Đúng vào lúc này, người đeo mặt nạ ác quỷ mở miệng nói: “Chẳng làm gì cả.”
Nghe chuyện thanh nhuận như ngọc, không cần nghĩ nữa, người này đúng thực sự là Ngụy Ngọc Lâm.
Tuy rằng Tiêu Vũ cảm thấy khó tin, không ngờ rằng bản thân vậy mà lại gặp được Ngụy Ngọc Lâm ơ đây... nhưng đây đúng là Ngụy Ngọc Lâm.
“Không làm gì là không làm gì?” Tiết Tam híp mắt.
“Các ngươi theo ta về nha môn! Hôm nay là Tết trung thu! Tụ tập ẩu đả, tội thêm một bậc.” Tiết Tam tức giận nói.
Ngụy Ngọc Lâm ngậm cười nói: “Nhưng bọn ta có tụ tập ẩu đả đâu, bọn ta đã đánh nhau chưa?”
“Các ngươi chưa đánh nhau, hai người bọn họ là làm gì kia?” Ánh mắt Tiết Tam dừng trên người Thiết Sơn và Hắc Phong đang nhìn nhau như chọi gà.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đó là đổi quà.”
“Ngươi nhìn bọn ta xem, một nam một nữ chọn ngày hôm nay để gặp mặt, ngươi cảm thấy... bọn ta muốn đánh nhau hay là muốn trao đổi tín vật định tình?” Trong giọng nói của Ngụy Ngọc Lâm còn mang theo ý cười.
Tiêu Vũ nhíu mày.
Nàng biết cái miệng của mình đã miệng lưỡi dẻo quẹo rồi.
Vậy mà cái miệng của Ngụy Ngọc Lâm còn dẻo hơn.
Nhưng Tiêu Vũ cùng không vạch trần Ngụy Ngọc Lâm, ngược lại còn thuận theo lời của Ngụy Ngọc Lâm mà nói tiếp: “Quan gia, nữ tử bọn ta hôm nay ra ngoài gặp người, không mong làm lớn chuyện đâu.”
“Nếu không thì còn có ai dám ra ngoài nữa? Vậy không phải hủy hoại hết danh tiếng rồi sao?” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Trong đám đông có người nói nhỏ: “Xem dáng vẻ này là tiểu thư nhà ai ra ngoài hẹn riêng với tình lang rồi, sợ bị người ta biết là ai đó.”
“Các ngươi nhìn thân hình này xem, giống tiểu thư nhà ai?”
“Lý gia? Uông gia? Hay là Triệu gia?”
Tiết Tam nghe thấy lời này, trong lòng cũng cảm thấy không ổn, những người này đều là người giàu có trong quận, có quan hệ tốt với Thái thú quận đấy.
Nếu gã ta đắc tội với họ có phải là không ổn đúng không?
Trong đám đông còn có người nghi ngờ: “Không thể nào? Người kia lấy rìu ra rồi! Còn có thể là đổi quà chắc?”
Lúc này Thiết Sơn cho tay vào trong lòng mình lấy ra một thứ.
Chỉ thấy hắn ta lấy ra một đóa hoa nhung.