.
Chương 335: Đến Lúc Đó Thì Ngươi Sẽ Biết
“Cái này tặng cho ngươi!” Thiết Sơn gân cổ đỏ mặt.
Hắc Phong cũng biết không thể làm lớn chuyện, ngay lập tức hắn ta ném rìu của mình vào trong lòng Thiết Sơn: “Ta có cả thảy hai cái rìu, huynh đệ tốt, cái này cho ngươi!”
Còn về Ngụy Ngọc Lâm, lúc này hắn đã nắm lấy cổ tay của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ muốn giãy dụa.
Ngụy Ngọc Lâm lại ngậm cười nói: “Các vị hương thân, ta và phu nhân tương lai gặp mặt, vẫn mong mọi người đừng chú ý nhiều quá, dù sao thì nữ tử cần mặt mũi!”
Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm căn dặn Thiết Sơn: “Thiết Sơn, lấy vài lượng bạc mời quan gia uống trà.”
Tiết Tam nghe thấy câu này, gã ta nói ngay: “Được rồi được rồi, giải tán đi!”
Đợi đến khi bớt người, Tiết Tam mới nhận lấy bạc.
“Không biết các ngươi là người nhà ai? Đến lúc đó nhất định ta sẽ đến uống rượu mừng.” Tiết Tam tò mò hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đến lúc đó thì ngươi sẽ biết.”
Nói xong, Ngụy Ngọc Lâm kéo Tiêu Vũ đi sang một bên.
Còn về Hắc Phòng và Thiết Sơn hai người trừng mắt nhìn nhau, sau đó đi theo nhau về phía trước.
Bây giờ Hắc Phong cũng nghĩ ra vì sao người trước mắt này lại trông quen đến vậy.
Đây không phải là Thiết Sơn trong phủ Ngụy Ngọc Lâm sao?
Khi đó hắn ta đi theo Công chúa cũng có duyên gặp Thiết Sơn một lần.
Vốn dĩ hai người cũng không quá thân thiết.
Lại cộng thêm ánh trăng ánh đèn rồi cả bóng mờ trộn lẫn vào với nhau, ai cũng không nhận ra ai.
“Ngụy Ngọc Lâm, sao ngươi lại ở Thương Ngô!” Tiêu Vũ không kìm được hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm tháo mặt nạ ác quỷ xuống.
Lộ ra khuôn mặt anh tuấn tựa như nguyệt thần, cười khẽ nói: “Sao ngươi lại ở Thương Ngô?”
Tiêu Vũ liếc nhìn Ngụy Ngọc Lâm một cái: “Hôm nay là Tết trung thu, ta đến chơi không được à? Nơi này cách Ninh Nam chẳng bao xa.”
Ngụy Ngọc Lâm ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Hôm nay là ngày đẹp để gặp tình lang, Công chúa đến đây, lẽ nào có người muốn gặp?”
Tiêu Vũ nghe vậy thì nói luôn: “Gặp tình lang thì không đến mức đó, nhưng chỗ này cũng có một nam phong quán, nghe nói gần đây có một vị cầm sư rất tuấn tú, ta đi xem thử.”
Ngụy Ngọc Lâm khẽ cụp mắt, ánh trăng tỏa ra một bóng mờ trên khuôn mặt Ngụy Ngọc Lâm.
“Công chúa cảm thấy ta không anh tuấn bằng cầm sư kia?” Ngụy Ngọc Lâm ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ sững sờ, Ngụy Ngọc Lâm có ý gì đây?
Hắn đường đường là Ngụy Vương, so sánh với một cầm sư cái gì?
Không chỉ một mình Tiêu Vũ nghi ngờ, Thiết Sơn cũng rất nghi ngờ.
Hắn ta cảm thấy công tử nhà mình có hơi mất mặt, tức thì muốn vớt vát lại một chút: “Công tử của bọn ta tới đây là để bắt trộm!”
“Bắt trộm?” Tiêu Vũ tò mò hỏi.
“Có một tên tự xưng là Đạo thánh, tên là Yến Vô Hương, trộm đồ từ chỗ bọn ta... bọn chúng lưu đày ở Ninh Nam, đi qua nơi này, nên bọn ta mới tới xem thử.” Thiết Sơn tiếp tục nói.
Vốn Tiêu Vũ còn cảm thấy chuyện này không có gì liên quan đến bản thân mình, nên tùy tiện hỏi một câu.
Phải là chuyện lớn Ngụy Ngọc Lâm mới đến đây.
Nhưng không ngờ rằng, cứ hỏi rồi hỏi lại hỏi ra được tin tức quan trọng.
Ngay lập tức nàng nhớ ra rồi.
Khi đó Yến Vô Hương nói thế nào nhỉ?
Túi Càn Khôn Lưỡng Cực của mình là trộm từ một hộ gia đình giàu có ở Thịnh Kinh.
Tiêu Vũ cảm thấy hình như bản thân đã phát hiện ra chân tướng.
Ngụy Ngọc Lâm ở Thịnh Kinh cũng có một tòa Ngụy Vương phủ, cũng không được coi là nhà bình thường.
Nhưng không ngờ... túi Càn Khôn Lưỡng Cực vốn là của Ngụy Ngọc Lâm?
Vậy thì có chút ngại ngùng rồi.
Hiện nay đồ đã ở trong tay nàng rồi.
Ngụy Ngọc Lâm đến Thương Ngô, rõ ràng là điều tra tung tích của túi Càn Khôn Lưỡng Cực.
Khó làm rồi...
Thứ này đã vào trong tay nàng, nàng không muốn nôn ra ngoài.
Dù gì để lấy được thứ này nàng cũng tốn rất nhiều sức lực.
Tiêu Vũ quyết định vẫn nên thăm dò Ngụy Ngọc Lâm một chút, có thể là bản thân mình nhầm lẫn thì sao.
“Không biết là thứ gì khiến các người ngàn dặm xa xôi đuổi tới đây? Nhất định rất quan trọng nhỉ” Tiêu Vũ hỏi.
Ngụy Ngọc Lâm liếc nhìn Thiết Sơn một cái, nói luôn: “Không quan trọng.”
Tiêu Vũ nghe được câu này thì yên tâm rồi.
Không quan trọng à.
Vậy chứng minh thứ Ngụy Ngọc Lâm muốn tìm có thể không phải là thứ mình nghĩ đến.
Ừm, dù sao lời này cũng là do Ngụy Ngọc Lâm nói đó, không liên quan tới nàng.
Nếu Ngụy Ngọc Lâm đã nói không quan trọng rồi, vậy chắc chắn nàng sẽ không đứng lên cột nói với Ngụy Ngọc Lâm: Này, ngươi cần túi Càn Khôn Lưỡng Cực đúng không? Đồ đang ở trong tay ta!