.
Chương 337: Chuốc Rượu Hắn
Dùng cửa hàng của Ngụy Ngọc Lâm để bán hàng, dùng người của Ngụy Ngọc Lâm... Ngụy Ngọc Lâm muốn ba phần lợi nhuận cũng không tính là ăn lãi quá đáng.
Nhưng con người Tiêu Vũ có một thói quen.
Đó chính là quen mua sắm không đồng.
Cho dù là trước khi chưa có mua sắm không đồng, nàng đi mua đồ ở cửa hàng cũng không nhịn được mà trả giá.
Vào lúc này, Tiêu Vũ không nhịn được trả giá: “Một phần lợi nhuận, thế nào?”
Ngụy Ngọc Lâm đáp ngay tức thì: “Hai phần, không thể ít hơn.”
Nói đến đây Ngụy Ngọc Lâm bổ sung một câu: “Ta phải để dành tiền lấy vợ.”
Tiêu Vũ không ngờ được lý do Ngụy Ngọc Lâm đưa ra cho mình, vậy mà kỳ lạ như thế.
Nhưng mà nghĩ một hồi, việc mua bán này của mình... cuối cùng hơn phân nửa sẽ là một cuộc làm ăn không vốn vạn lời, thế nên Tiêu Vũ đã sảng khoái đồng ý: “Được, vậy cứ quyết định như vậy!”
Nói xong Tiêu Vũ đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc trước mặt, hắn sững người một lát, sau đó mới hiểu được ý tưởng của Tiêu Vũ, cũng đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Vũ.
Sức của Tiêu Vũ rất lớn, nàng nắm lấy thật chặt sau đó lắc lư hai cái, để tỏ ý chân thành của mình.
Sau đó mới thu tay về.
Đương nhiên Tiêu Vũ không thực sự muốn giúp Vũ Văn gia ổn định giang sơn.
Nàng chỉ cảm thấy máu của Vũ Văn gia vẫn chưa bị vắt cạn đâu.
Trước kia nàng đi vơ vét của cải, tuy là ra sức nhưng cũng khó tránh có con cá lọt lưới.
Đám người kia đều là thỏ khôn có ba hàng, tiền tài trong phủ không còn nhưng ở những nơi khác nhất định vẫn còn giấu tiền bạc.
Không phải tất cả mọi người đều ngu xuẩn như Thái thú Tề Bắc quận, tình nguyện chủ động đưa tiền mua mạng.
Còn về những người khác... vậy phải dùng một số thủ đoạn khác để lừa tiền đến tay.
Đám người này chắc chắn sẽ cầm tiền đi mua lương thực.
Đợi đến khi đám người này cầm tiền đi mua lương thực, tiền thì đến tay nàng rồi, còn về số lương thực ấy?
Vậy thì không ai nói chắc được đâu!
Tiêu Vũ cũng thay đổi chiến lược của mình.
Trước kia là tự Tiêu Vũ đến quét sạch nhà kho, nhưng lần này Tiêu Vũ dự định dẫn rắn ra khỏi hang, dùng hết các chiêu gian lận lừa gạt.
Còn về chuyện cửa hàng của Ngụy Ngọc Lâm bán lương thực.
Cũng bởi vì người Tiêu Vũ có thể dùng không nhiều.
Nàng ở Ninh Nam có không ít người, nhưng kinh doanh buôn bán cũng không phải là ngày một ngày hai.
Con đường buôn bán mà, nàng muốn xây dựng cũng cần phải có một chút thời gian, bây giờ dùng Ngụy Ngọc Lâm vừa hay.
Hơn nữa Tiêu Vũ tin Ngụy Ngọc Lâm sẽ không phản bội nàng.
Bởi vì cái giá quá lớn rồi!
Ngụy Ngọc Lâm đầu tư không ít tiền bạc lên người nàng, nếu như hủy hoại nàng không phải đồng nghĩa với việc hủy hoại công ty lên sàn mà mình mua cổ phiếu hay sao?
Có ngốc cũng không làm như vậy!
Huống chi lại là người thông minh như Ngụy Ngọc Lâm.
Thiết Sơn thấy công tử nhà mình và Tiêu Vũ đã bàn xong chuyện, còn có ý vui đến quên trời quên đất, thì không nhịn được mà nhắc nhở: “Công tử, đừng quên việc chính của chúng ta!”
Tiêu Vũ nghe đến đây nhất thời nâng cao cảnh giác.
Việc chính? Việc chính gì?
Việc chính là tìm Yến Vô Hương?
“Chỉ uống mỗi trà thôi thì chán lắm, hay là chúng ta cùng đi uống rượu đi!” Tiêu Vũ bỗng đề nghị.
Ngụy Ngọc Lâm lại cười nói: “Được.”
Vẻ mặt Thiết Sơn nghi hoặc, công tử chẳng có định lực gì hết, Tiêu Vũ kia chỉ tùy tiện nói một câu thì công tử đã đi theo người ta rồi?
Sao trước khi hắn ta không phát hiện ra công tử là người như vậy nhỉ?
Tiêu Vũ và Ngụy Ngọc Lâm đối ẩm cùng nhau.
Tiêu Vũ có không gian giúp nàng gian dối, đương nhiên Ngụy Ngọc Lâm không phải đối thủ của nàng.
Đợi một lát sau, Ngụy Ngọc Lâm đã say đến mơ màng.
Tiêu Vũ đánh giá Ngụy Ngọc Lâm, Ngụy Ngọc Lâm khi say rượu trên mặt thiếu đi vài phần trắng xanh, trên khuôn mặt nhiều hơn một chút ửng đỏ, nhìn có vẻ càng điển trai hơn.
Tiêu Vũ không kìm được mà nghĩ, đúng thực là nữ có Tô Lệ Nương, nam có Ngụy Ngọc Lâm mà!
Hai người này đều là người đẹp đẳng cấp.
Nhưng tán thưởng vẻ đẹp là tán thưởng vẻ đẹp, Tiêu Vũ vẫn luôn khắc ghi sơ tâm của mình!
Tiêu Vũ nhân lúc Ngụy Ngọc Lâm say rượu rồi nói tạm biệt với hắn.
Tiêu Vũ dẫn Hắc Phong ra khỏi tửu lâu.
Hai người mới đi ra ngoài.
Thiết Sơn đã thấy Ngụy Ngọc Lâm từ từ tỉnh lại: “Công tử, Tiêu Vũ kia vừa nhìn đã biết không có lòng tốt gì, sao ngài còn bị chuốc say cơ chứ?”