Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338: Công Tử Cao Minh

. Chương 338: Công Tử Cao Minh
Ngụy Ngọc Lâm vốn gục mặt trên bàn bỗng nhiên ưu nhã ngồi thẳng người, trong ánh mắt còn vài phần biếng nhác: “Ai nói ta say rồi?”

Thiết Sơn kinh ngạc nói: “Hả? Không say?”

Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đi thôi, đi theo, xem thử xem vị Công chúa này muốn làm gì.”

Thiết Sơn rất là kích động: “Nhất định không có lòng tốt gì! Chúng ta đi theo, nắm được thóp của nàng, bắt được điểm yếu của nàng! Để nàng sau này mặc cho chúng ta sai khiến!”

Thiết Sơn sôi trào khí thế.

Ngụy Ngọc Lâm không có ý giải thích, nói nhiều với Thiết Sơn cũng vô dụng, dù sao Thiết Sơn giống với thuộc hạ Hắc Phong của Tiêu Vũ ấy, đều là sự tồn tại không cần não.

Nếu không thì hôm nay hai người họ cũng không thể cãi nhau như vậy.

Tiêu Vũ lúc này đã tìm thấy Yến Vô Hương và Đinh Hạ.

Tiêu Vũ cũng không ngờ tới, hai người này mới bị lưu đày đến đây, lúc này hai người bọn họ bị thủ vệ Nam Dương áp giải, đang dừng chân ở bên ngoài dịch trạm nghỉ ngơi.

Những phạm nhân bị lưu đày không có tư cách ngủ trong dịch trạm.

Lúc Tiêu Vũ đến.

Sai dịch lập tức nâng cao cảnh giác: “Người nào?”

Tiêu Vũ lấy luôn lệnh bài Nam Dương ra.

Hai người này đều là tâm phúc của Tạ Quảng, vừa nhìn đã biết không thể hỏi nhiều về thân phận của Tiêu Vũ, bọn họ nói ngay: “Không biết người có gì dặn dò?”

“Ta có lời muốn nói với bọn họ.” Tiêu Vũ dặn.

Sai dịch đã tự mình nhường đường cho Tiêu Vũ.

Yến Vô Hương đã nhận ra Tiêu Vũ rồi: “Là ngươi?”

Tiêu Vũ gật đầu: “Là ta.”

“Sao ngươi lại ở đây?” Yến Vô Hương rất kinh ngạc.

Yến Vô Hương có hơi sợ hãi: “Không phải các ngươi đến diệt khẩu đó chứ?”

Bảo bối kia của mình sau khi bị nữ tử thần bí lấy đi, chắc chắn sẽ nghiên cứu kĩ lưỡng một phen, cũng sẽ biết bảo bối đó không phải vật tầm thường, nay họ đến đây quá nửa là để diệt khẩu mình.

Như vậy mới có thể giữ kín bí mật!

Chẳng trách lại khiến mình lưu đày đến Ninh Nam, hóa ra là ở đây đợi sẵn!

Đợi đến khi không có ai quan tâm mình, rồi giết chết mình!

“Có phải ngươi lo lắng chuyện ngươi lấy được bảo bối bị người ta phát hiện? Thế nên muốn diệt khẩu ta? Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì hết!” Yến Vô Hương vội vàng tỏ thái độ.

Lúc này người có suy nghĩ giống vậy, còn có Thiết Sơn đang giấu mình chỗ tối.

“Sao Công chúa lại đến gặp Yến Vô Hương!” Thiết Sơn ngạc nhiên nói.

“Đợi đã? Công tử, Yến Vô Hương kia nói bảo bối, không lẽ là túi Càn Khôn Lưỡng Cực của chúng ta?” Thiết Sơn trầm giọng nói.

“Thực sự là tính diệt khẩu Yến Vô Hương?”

“Câm mồm.” Ngụy Ngọc Lâm cau mày nhìn Thiết Sơn, hắn chỉ cảm thấy Thiết Sơn nói quá nhiều!

Chỉ thấy Tiêu Vũ huýt sáo hai tiếng, ngay lập tức đã có bốn con ngựa chạy đến, đủ cho hai người dùng, cũng đủ để sai dịch dùng.

Tiêu Vũ nói: “Không có ai diệt khẩu các ngươi, chỉ là các ngươi phải mau chóng rời khỏi đây.”

“Chủ nhân thực sự của túi Càn Khôn Lưỡng Cực tìm đến rồi, các ngươi nhất định phải rời khỏi đây đến Ninh Nam ngay lập tức! Yên tâm, ta đã thu xếp xong xuôi rồi, đến Ninh Nam các ngươi sẽ không phải sống khổ đâu!” Tiêu Vũ nói tiếp.

Đinh Hạ bỗng căng thẳng: “Cái gì? Vậy mà đám người đó đuổi đến đây? Vậy chúng ta mau đi thôi!”

Yến Vô Hương hỏi: “Thực sự không diệt khẩu?”

Tiêu Vũ nghiêm mặc: “Ta mà muốn diệt khẩu thì các ngươi chết từ lâu rồi, mau nghe lời ta! Lên đường!”

Hai người Yến Vô Hương và Đinh Hạ xoay người lên ngựa.

Thiết Sơn căng thẳng tức thì: “Công tử, Yến Vô Hương sắp chạy rồi, bây giờ chúng ta không xuất hiện thì không kịp đâu!”

“Chúng ta mau chóng xuất hiện, bắt kẻ trộm giữ tang vật! Đối chất ngay lập tức, bảo Công chúa đưa bảo bối ra!” Thiết Sơn sốt ruột.

Ngụy Ngọc Lâm cau mày: “Vừa nãy bảo ngươi im mồm, ngươi không nghe thấy sao?”

“Không phải ta sốt ruột thay công tử đó sao?” Thiết Sơn rất là tủi thân.

Ngụy Ngọc Lâm lại nói: “Được rồi, quay về.”

Thiết Sơn trọn trừng mắt: “Gì cơ? Quay về? Không cần túi Càn Khôn Lưỡng Cực nữa?”

“Đợi làm ăn với Công chúa đi, còn về chuyện túi Càn Khôn Lưỡng Cực không được nhắc với bất kì ai, tuyệt đối không thể để người khác biết tung tích của nó ở đâu.” Ngụy Ngọc Lâm căn dặn.

Thiết Sơn lúc này y hệt như đã hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

“Tại sao?”

Tại sao công tử không muốn lấy túi Càn Khôn Lưỡng Cực về!

Tại sao công tử cứ như giấu hộ Công chúa vậy!

Tại sao hình như công tử không nóng vội chút nào thế!

Ngụy Ngọc Lâm cau mày nói: “Nào có nhiều cái tại sao như thế, bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm cái đó.”

Thiết Sơn vô cùng tủi thân: “Quả nhiên công tử vẫn còn yêu Công chúa!”
Bình Luận (0)
Comment