.
Chương 348: Vả Mặt
Trần Trắc phi giật mình, quay đầu lại nhìn: “Ngươi là ai?”
Dung Phi dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn Trần Trắc phi.
Tô Lệ Nương nói: “Kẻ hèn này bất tài, chính là yêu phi Tô Lệ Nương trong miệng ngươi.”
“Sao ngươi có thể là Tô Lệ Nương? Tô Lệ Nương kia là quốc sắc thiên hương...”
“Cảm ơn đã khen, nhưng ta chính là Tô Lệ Nương.” Tô Lệ Nương hừ lạnh một tiếng, không vui đi đến cạnh Dung Phi.
“Lệ Nương, khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi, ta biết ngươi sắp quay về nên đã cho người chuẩn bị chè nhãn từ trước, ngươi uống nhiều một chút.” Dung Phi dịu giọng nói.
“Cảm ơn Dung Phi tỷ tỷ.” Vẻ mặt của Tô Lệ Nương cũng mang theo ý cười.
Thực ra bình thường Tô Lệ Nương sẽ không gọi là Dung Phi tỷ tỷ, nhưng đây không phải là để chọc tức Trần Trắc phi kia sao?
Trần Trắc phi nhìn dáng vẻ vui tươi hòa thuận của hai người, sắc mặt nàng ta biến hóa thất thường từ xanh biến trắng rồi lại thành đen.
Tiêu Vũ nói: “Ngũ hoàng thúc đi đường mệt nhọc, ta sẽ cho người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.”
Nói xong Tiêu Vũ lại nói: “Sở Duyên, chuyện này giao cho ngươi sắp xếp.”
Sở Duyên vội nói: “Được.”
Sở Duyên dẫn người của vương phủ đi trước.
Tiêu Thần An không nhịn được hỏi: “Thật không biết Ninh Nam còn có một vùng đất tốt phong thủy như thế này.”
“Nơi này là do các ngươi phát hiện ra sao?” Tiêu Thần An hỏi.
Sở Duyên cười cười không lên tiếng.
Tiêu Tiên Nhi ghé lại gần, nhìn Sở Duyên nói: “Sở công tử, ngươi có thể giới thiệu cho ta một chút không?”
Sở Duyên nói: “Cũng không có gì đáng để giới thiệu cả, các ngươi ở lâu rồi thì sẽ biết.”
Tiêu Tiên Nhi có hơi thất vọng: “Ta vừa mới đến, có hơi căng thẳng, nếu như làm sai chuyện gì mong Sở công tử nhắc nhở nhiều hơn.”
Vẻ mặt Sở Duyên tùy ý: “Công chúa nhà ta là người khí phách, không câu nệ tiểu tiết, đối với mỗi một người đồng ý xây dựng căn cứ đều vô cùng hoan nghênh.”
Ý muốn nói là Tiêu Tiên Nhi không cần căng thẳng như vậy.
Sau khi Dung Phi đuổi hết những người không liên quan đi, ánh mắt nàng ấy dừng trên người Ngụy Ngọc Lâm, sau đó nhìn Tiêu Vũ hỏi: “A Vũ, đây lại là ai?”
Ngụy Ngọc Lâm vén mũ màn che, nói: “Tham kiến Dung Phi nương nương.”
Đối với Ngụy Ngọc Lâm, Dung Phi là người nhà thật sự của Tiêu Vũ.
Nhưng với mọi người trong Nam An Vương phủ trước kia, từ đầu đến cuối hắn đều không quá tin tưởng.
Hơn nữa... hắn cũng đã đến Ninh Nam rồi.
Không phải nói tức phụ xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng sao? Đương nhiên, hắn không phải tức phụ xấu.
Tóm lại chính là ý đó.
Hắn không thể không gặp trưởng bối của Tiêu Vũ!
Dung phi cũng bị dọa giật mình: “Ngụy Vương! Sao lại là ngươi?”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, dịu giọng nói: “A Vũ đưa ta đến.”
Tiêu Vũ nhíu mày, gọi thân thiết như vậy làm gì?
Vẻ mặt Dung Phi thay đổi một chút, sau đó nói: “Nếu đã đến rồi vậy thì A Vũ, người phải tiếp đãi khách nhân thật tốt.”
Tiêu Vũ nói: “Đương nhiên.”
Việc này không cần Dung Phi nói.
Nàng muốn lừa gạt Ngụy Ngọc Lâm gia tăng đầu tư, đến tham gia công trình căn cứ ốc đảo của mình.
Thủ lĩnh đa cấp này nếu không cố gắng tẩy não người ta thì sao có thể lừa người ta gia nhập?
Tiêu Vũ dẫn Ngụy Ngọc Lâm đi tham quan trong căn cứ của mình.
“Ngươi nhìn thấy chưa, kia chính là cung điện của ta.” Tiêu Vũ đưa tay chỉ căn nhà gỗ trước mắt, nói khoác mà không biết ngượng.
“Ngươi lại nhìn bên kia, nơi đó là lò gốm, chuyên chế tạo đồ sứ mái ngói cho ta.”
“Còn nữa, ngươi qua đây nhìn xem, đây là chuồng lợn của ta.” Tiêu Vũ dẫn Ngụy Ngọc Lâm đến chuồng lợn rừng mà mình tự nuôi nhốt, rất kiêu ngạo mà nói.
“Đưa mắt nhìn cả Đại Ninh này, ngươi có thấy nơi nào có lợn rừng vừa to béo vừa khỏe mạnh như của ta không? Không nói đến cái khác, cứ nhìn đám lợn rừng này đi, đại nghiệp phục quốc của ta nhất định có thể thành công!” Tiêu Vũ mở miệng là nói.
Khóe môi của Ngụy Ngọc Lâm giật giật chốc lát.
Tuy rằng Tiêu Vũ xây dựng căn cứ ốc đảo này khá tốt.
Nhưng Tiêu Vũ nói cũng khoa trương quá đi mất.
“Thế nào? Có cảm giác động lòng không? Động lòng không bằng hành động đâu người nhà của ta ơi! Đưa thêm nhiều tiền nhiều người đến nữa đi!” Tiêu Vũ nói tiếp.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Không phải Công chúa muốn nuôi ba ngàn trai lơ sao? Sao lại nuôi lợn rồi?”
Tiêu Vũ có lý do nghi ngờ Ngụy Ngọc Lâm đang chế giễu mình.
Hơn nữa sao không thể bỏ qua vấn đề này vậy!
“Chuyện nuôi ba ngàn trai lơ không thể gấp được!” Tiêu Vũ cảm thấy không được để lộ sự xấu hổ.
Hai người đang nói chuyện.
Tạ Vân Thịnh ôm một chậu hoa tới.