.
Chương 349: Người Mua Hoa Tiêu Tiền Như Rác
Sau khi hắn ta nhìn thấy Tiêu Vũ thì nói: “Á, Công chúa người về thật rồi à!”
“Công chúa, ta rất nhớ người!” Tạ Vân Thịnh nhìn Tiêu Vũ, nhiệt tình nói.
Tiêu Vũ liếc Tạ Vân Thịnh một cái, cảm thấy lời này của Tạ Vân Thịnh không đơn thuần, có mục đích gì đó.
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tạ Vân Thịnh, híp mắt.
Chỉ thấy Tạ Vân Thịnh nói: “Công chúa, người nhìn xem hoa này đẹp biết mấy, tặng cho người.”
Nói xong Tạ Vân Thịnh đưa hoa cho Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ tùy ý nhận lấy, sau đó nói: “Nói đi, muốn cái gì?”
“Chính là... ấy? Đây là ai?” Tạ Vân Thịnh nhìn Ngụy Ngọc Lâm.
Tiêu Vũ nói: “Đối tác làm ăn.”
Ngụy Ngọc Lâm đen mặt, nói ngay: “Chỉ là đối tác làm ăn sao?”
Vẻ mặt Tiêu Vũ mơ màng: “Không thì sao?”
Ngụy Ngọc Lâm làm dịu một chút cảm xúc của mình, rồi mới nói tiếp: “Đối tác làm ăn hợp tác sâu.”
Tiêu Vũ có chút nghi ngờ, đây không phải cùng một ý sao?
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm nhấn mạnh mối quan hệ của mình và Tiêu Vũ, lại thờ ơ nhìn Tạ Vân Thịnh: “Đây lại là ai thế?”
Tiêu Vũ nói: “Đây là kiện tướng đắc lực Tạ Vân Thịnh của ta.”
Tạ Vân Thịnh được Tiêu Vũ khen như vậy, lập tức bay lên: “Công chúa, người có thể đưa một chút cái kia cho kiện tướng đắc lực của người không!”
Tiêu Vũ thấy Tạ Vân Thịnh đánh đố mình, không nhịn được mà hỏi: “Cái kia là cái gì?”
“Chính là cái kia ấy, ngửi thì thối nhưng ăn thì ngon.” Tạ Vân Thịnh cười hì hì.
Tiêu Vũ bỗng hiểu ra: “Bún ốc à!”
Tạ Vân Thịnh vội gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
Tạ Vân Thịnh cảm thấy thân phận của mình là thuộc hạ, thực sự không nên đến tìm Công chúa đòi đồ.
Nhưng hắn ta thực sự thích món này.
Tuy rằng không phải tất cả mọi người đều thích ăn... nhưng hắn ta đúng là đã mê muội.
Tiêu Vũ không nhịn được nói: “Được, chút nữa ta bảo Hắc Phong mang đến cho ngươi.”
Ta Vân Thịnh lập tức vui mừng: “Đa tạ Công chúa!”
Tạ Vân Thịnh phấn khởi rời đi.
Tiêu Vũ hỏi: “Hoa này ngươi còn cần nữa không?”
“Tặng cho Công chúa đấy!” Tâm trạng Tạ Vân Thịnh vui vẻ nói.
Trên đường trở về đúng lúc Tạ Vân Thịnh gặp được người thợ phụ trách trồng loại hoa này, thợ trồng hoa không nhịn được hỏi: “Tạ Thống lĩnh, hoa hồng ta nhờ ngài tặng cho Công chúa, ngài tặng rồi sao?”
Tạ Vân Thịnh gật đầu: “Đương nhiên!”
Tạ Vân Thịnh chỉ là giúp người đưa đồ thôi.
Về phần Tiêu Vũ, nàng cũng không coi là chuyện lớn gì, ở trong căn cứ thường xuyên có người tặng đồ cho nàng.
Có người tặng quần áo, có người tặng trứng chim, các loại đồ đạc khác nhau, chỉ cần trên người nạn dân đến đây có gì thì đều muốn tặng cho nàng.
Bởi vì đối với những người này mà nói, Tiêu Vũ không chỉ là người có ơn cứu mạng, càng là phụ mẫu tái sinh!
Ngụy Ngọc Lâm thấy Tiêu Vũ vẫn luôn nhìn chậu hoa kia, hỏi: “Rất đẹp sao?”
Tiêu Vũ gật gật đầu: “Đúng là khá đẹp.”
Nay đất trong không gian cũng khá rộng rãi, ngoại trừ trồng các loại lương thực, nếu như trồng một ít hoa tươi cũng coi như một loại hưởng thụ.
Tiêu Vũ thông qua chậu hoa này, suy nghĩ một chút về cuộc đời.
Nàng không thể bận rộn mãi được, cũng phải nghĩ cách để sống cuộc sống vừa tốt vừa thoải mái.
Hưởng thụ vật chất và hưởng thụ tinh thần đều phải có được!
Ngụy Ngọc Lâm cau mày nói: “Ta cảm thấy màu này rất tầm thường.”
“Tầm thường sao? Ta cảm thấy khá đẹp mà!” Tiêu Vũ tùy ý nói.
“Hoa này của ngươi có bán không? Nếu muốn bán thì chi bằng là bán cho ta.” Ngụy Ngọc Lâm lại nói.
Tiêu Vũ thấy rất kì lạ: “Ngươi cảm thấy tầm thường mà còn muốn mua á!”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Ta thích cảm giác tầm thường này, một trăm lượng bạc có bán hay không.”
Vừa nghe đến đây, đôi mắt Tiêu Vũ bỗng sáng lên.
Đừng thấy nàng có nhiều tiền, nhưng ngày tháng còn dài mà, nếu sau này muốn đối đầu đại quân với Vũ Văn Thành, chỗ cần tiêu tiền thì nhiều lắm!
Một chậu hoa bán với giá một trăm lượng bạc, vô cùng có lãi dó!
Cũng không cần nghi ngờ Tiêu Vũ có nhỏ nhen hay không, một trăm lượng bạc kiếm hết.
Đầu tiên là một trăm lượng bạc không ít.
Thứ hai thì sao?
Đã từng nghe câu này chưa? Càng là người có tiền thì càng để ý đến tiền.
Chuyện kiếm tiền ấy mà, còn có thể khiến người ta nghiện đấy!
Tiêu Vũ đáp ngay: “Bán!”
Nói đến đây, Tiêu Vũ cũng không nghi ngờ động cơ của Ngụy Ngọc Lâm nữa mà hỏi tiếp: “Ngươi xem thử, tổng cộng muốn bao nhiêu chậu?”
“Ta có thể cho người trồng nhiều thêm một chút!” Đôi mắt Tiêu Vũ sáng lấp lánh.
Giống như đã nhìn thấy núi vàng núi bạc ở trước mắt mình vậy.
Ngụy Ngọc Lâm đưa tay nhận lấy chậu hoa trong tay Tiêu Vũ, nói: “Chỉ muốn chậu này.”
Tiêu Vũ có chút thất vọng.
Vốn tưởng Ngụy Ngọc Lâm muốn làm người tiêu tiền như rác, nhưng không ngờ, Ngụy Ngọc Lâm chỉ muốn làm người lãng phí tiền, chỉ mua mỗi một chậu.