.
Chương 350: Tạ Vân Thịnh Có Phản Ứng Gì
Nhưng có tiền để kiếm đã là tiến bộ rồi.
Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ tham quan xong căn cứ.
Đợi khi về tới nơi Tiêu Vũ sắp xếp cho Ngụy Ngọc Lâm.
Thiết Sơn nhìn chậu hoa được Ngụy Ngọc Lâm ôm kia: “Công tử, sao ngài lại mang một chậu hoa về vậy? Không phải ngài ghét nhất là đám hoa cỏ sao?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đi hỏi Tạ Vân Thịnh, hoa này chăm kiểu gì.”
Thiết Sơn có chút không hiểu: “Hỏi Tạ công tử làm gì? Tạ công tử có biết trồng hoa đâu.”
Gân xanh trên thái dương của Ngụy Ngọc Lâm nổi lên: “Bảo ngươi hỏi thì ngươi cứ đi hỏi đi!”
“Nếu như Tạ Vân Thịnh hỏi tại sao hoa lại ở chỗ ra, ngươi cứ bảo là Công chúa tặng cho ta.”
Tuy rằng hoa do hắn mua về, nhưng nói như vậy cũng không có gì sai.
Khi Tạ Vân Thịnh được Thiết Sơn tìm đến thì có chút mơ màng.
Sau đó Tạ Vân Thịnh không nhịn được mà cảm khái: “Không ngờ Ngụy công tử còn có sở thích như vậy! Ta còn tưởng người thích kiểu hoa đỏ như vậy đều là các cô nương cơ.”
“Về việc hoa này chăm kiểu gì? Ta cũng không biết, nhưng ta có thể cho người đưa ngươi đi tìm thợ trồng hoa.” Tạ Vân Thịnh bổ sung nói.
Thiết Sơn xong việc quay về.
Thì đã thấy Ngụy Ngọc Lâm đang ngồi ở đó, vẻ mặt u ám nhìn chậu hoa kia.
“Công tử, ta về rồi.” Thiết Sơn nói.
Ngụy Ngọc Lâm quay đầu nhìn Thiết Sơn: “Hỏi rồi?”
“Hỏi rồi!” Giọng nói Thiết Sơn vang dội, thể hiện bản thân hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Ngụy Ngọc Lâm khẽ gật đầu: “Tạ Vân Thịnh có phản ứng gì? Đã nói những gi?”
“Hình như là có hơi bất ngờ, còn nói thích hoa màu đỏ rực đều là các cô nương.” Thiết Sơn tổng kết một chút.
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
Thiết Sơn có chút nghi hoặc: “Công tử, sao ta cảm thấy tâm trạng của ngài có hơi không tốt nhỉ?”
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Không có.”
“Nhưng ta cứ cảm thấy...”
“Im mồm!” Ngụy Ngọc Lâm lạnh giọng nói.
Ngay lập tức Thiết Sơn không dám nói gì nữa.
Người Nam An Vương phủ đến rồi, Ngụy Ngọc Lâm cũng ở đây, nhất định tối nay phải mở tiệc tiếp đón mọi người, đón gió tẩy trần cho mọi người, làm tốt nghĩa vụ chủ nhà.
Lúc chạng vạng, Tiêu Vũ thân là chủ nhà, đã đến yến tiệc từ sớm.
Không mất bao lâu, Ngụy Ngọc Lâm đến rồi.
Tiêu Vũ có hơi ngạc nhiên: “Không phải chưa đến giờ sao?”
“Biết Công chúa đến rồi nên ta cố ý tới sớm hơn một chút.” Ngụy Ngọc Lâm giải thích.
Tiêu Vũ rất là mơ màng.
Ngụy Ngọc Lâm nói tiếp: “Không phải muốn hợp tác sâu hơn sao? Đương nhiên bản thân ta hy vọng có thêm nhiều thời gian ở cạnh Công chúa hơn, cũng tốt cho việc hiểu rõ đối phương.”
Trong lòng Tiêu Vũ thầm nghĩ, đây là Ngụy Ngọc Lâm mê muội cảm giác bị mình tẩy não rồi? Thế nên chủ động dâng não đến?
Nếu đã như vậy thì Tiêu Vũ sẽ không khách sáo nữa.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi xem, căn cứ này của ta, nay đã thành một nơi vui vẻ phồn thịnh, chỉ cần ngươi có thể hợp tác với ta, ủng hộ ta đuổi Vũ Văn gia cút đi, nhất định ta sẽ thành công.”
Sở dĩ Tiêu Vũ xem trọng Ngụy Ngọc Lâm như vậy.
Bởi vì theo sự hiểu biết của nàng đối với Ngụy Ngọc Lâm, nàng phát hiện ra, Ngụy Ngọc Lâm không hề đơn giản là một con tin đáng thương như vẻ bề ngoài.
Không bàn đến việc khác, chỉ nói đến Ám Ảnh lâu của Ngụy Ngọc Lâm, nói đến túi Càn Khôn Lưỡng Cực của hắn, còn có cửa hàng trải khắp Đại Ninh, thì biết Ngụy Ngọc Lâm này nhất định còn rất nhiều con bài chưa lật.
Nhưng hình như Ngụy Ngọc Lâm vẫn còn băn khoăn điều gì đó, không chịu lấy hết toàn bộ thành ý của mình.
Nhưng không sao, chỉ cần nàng chịu cố gắng!
Không những Ngụy Ngọc Lâm chịu hợp tác với nàng! Sớm muộn gì hắn cũng là người của nàng!
Đúng vậy.
Mục tiêu cuối cùng của Tiêu Vũ, không chỉ muốn hợp tác với Ngụy Ngọc Lâm đơn giản như vậy đâu, mà là muốn Ngụy Ngọc Lâm làm thuộc hạ của mình, giống như những người khác trong căn cứ vậy.
Không mất bao lâu, những người được mời lục tục xuất hiện.
Tiêu Thần An, Trần Trắc phi và cả Tiêu Tiên Nhi đều có mặt.
Sau khi Tiêu Thần An nhìn thấy Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm ngồi ở buổi tiệc thì hắn ta sững người một lát: “Sao Lại bộ Thượng thư lại ở đây?’
Bùi Kiêm đứng lên, chắp tay với Tiêu Thần An: “Lão thần bất tài, nay đi theo Công chúa, nguyện đi theo Công chúa đến chết mới thôi.”
Tiêu Thần An vốn tưởng rằng căn cứ ốc đảo này của Tiêu Vũ là dựa vào tổ tiên che trở nên mới có được một chỗ dừng chân.
Nhưng hiện nay...
Tiêu Thần An lại có một cái nhìn khác.