Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 351 - Chương 351: Nửa Đêm Tâm Sự

. Chương 351: Nửa Đêm Tâm Sự
Căn cứ ốc đảo này của Tiêu Vũ nhìn có vẻ nhỏ, nhưng phát triển rất nhanh, hơn nữa tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, hoàn toàn không có cảm giác sống khổ sở khi bị lưu đày đến Ninh Nam.

Người bình thường thì thôi đi.

Tiêu Vũ còn có thần tử tài năng như Lại bộ Thượng thư!

Tiêu Thần An nhìn Lý Uyển, hắn ta chỉ từng nhìn thấy Lý Uyển lúc nhỏ, nhưng vẫn nhận ra đây là Thái tử phi Lý Uyển.

“Ngũ hoàng thúc.” Lý Uyển rất khách sáo mà nói.

Tiêu Thần An cười khổ một tiếng: “Nay hoàng tộc Tiêu thị suy bại như vậy, nào còn Ngũ hoàng thúc gì nữa?”

Lý Uyển cười cười: “Có A Vũ ở đây, hoàng tộc Tiêu thị sẽ lấy lại tất cả.”

Trần Trắc phi và Tiêu Tiên Nhi nghe thấy câu này thì cùng nhìn về Tiêu Vũ.

Chỉ thấy Tiêu Vũ đang đĩnh đạc ngồi ở kia nói chuyện với nam tử bên cạnh, vừa nói chuyện còn vừa tùy ý ăn uống, nhìn xem chẳng có bao nhiêu ý tứ đoan trang.

Tiêu Thần An nói: “Có tung tích của Thái tử điện hạ không?”

Lý Uyển có hơi thất vọng: “Vẫn chưa có.”

Tiêu Thần An thở dài một tiếng: “Số Thái tử điện hạ cũng khổ.”

Tiêu Vũ không muốn Lý Uyển tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc buồn bã, thế là nói: “Nào, hôm nay là ngày tốt, mọi người cùng nhau ăn uống no say!”

Sau khi mọi người uống say.

Thì ồn ào quay về nghỉ ngơi.

Trong phòng ngủ, Trần Trắc phi đỡ Tiêu Thần An: “Vương gia, ngài thấy căn cứ ốc đảo thế nào?”

Tiêu Thần An say rượu mông lung nhìn qua: “Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?”

Trần Trắc phi nói: “Ta đã nhìn rõ rồi, cả căn cứ ốc đảo này đều coi một nữ nhân như Tiêu Vũ là thiên lôi sai đâu đánh đó.”

“Hoàng tộc Tiêu thị của Đại Ninh này từ khi nào mà đến lượt một Công chúa làm chủ chứ? Vương gia! Ngài vẫn còn sống đây! Ngài cũng họ Tiêu, còn là Vương gia danh chính ngôn thuận!” Trần Trắc phi nói tiếp.

Tiêu Thần An nhìn Trần Trắc phi một cái: “Không được nói linh tinh!”

Trần Trắc phi nói tiếp: “Ta biết Vương gia rất để tâm đến hoàng tộc Tiêu thị, ta nói điều này cũng là hy vọng hoàng tộc Tiêu thị ngày càng tốt hơn.”

“Không lẽ Vương gia cũng cảm thấy, Tiêu Vũ có thể dẫn dắt Tiêu thị lấy lại được hoàng vị? Hay là Vương gia đồng ý nghe một hậu bối, nghe một Công chúa sắp xếp?” Trần Trắc phi hỏi tiếp.

Tiêu Thần An cau mày nói: “Câm mồm! Những lời như này, sau này tuyệt đối không được để cho người khác nghe thấy!”

“Nếu không thì ta cũng không bảo vệ được ngươi!” Tiêu Thần An nói tiếp.



Trăng sáng sao thưa.

Sau khi Tiêu Vũ quay về thì muốn vào trong không gian nghỉ ngơi, giường ở bên trong thoải mái hơn giường gỗ bên ngoài rất nhiều.

Tiêu Vũ cũng có rất nhiều giường lấy ở trong cung hay các hộ nhà giàu, nhưng so với giường ở khu triển lãm đồ gia dụng trong trung tâm thương mại thì đúng là cái nào cái nấy kém xa.

Bây giờ nghĩ lại, người cổ đại, cho dù là Công chúa hay hậu phi, cuộc sống cũng không tốt bằng người hiện đại bình thường!

Ít nhất trên phương diện ăn mặc đi lại.

Nệm cao su, đó là thứ ở thời cổ đại có nghĩ cũng không dám nghĩ đến!

Cứ nói đến loại quần áo làm bằng lụa bông, ở cổ đại không có, cho dù cổ đại có tơ lụa, nhưng cảm giác của lụa bông và tơ lụa không giống nhau.

Thế nên Tiêu Vũ lấy ra lụa thôi không đáng tiền nhất ở trong cửa hàng, đối với các nương nương mà nói đã là đồ tốt các nàng chưa từng thấy rồi.

Ai ngờ Tiêu Vũ vừa mới vào đến không gian.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiêu Vũ đi từ trong không gian ra, mang theo đầu tóc rũ rượi mở cửa.

Ngụy Ngọc Lâm mặc một bộ trường bào trắng xanh đứng ở cửa, đang ngậm cười nhìn nàng.

Tiêu Vũ hoang mang gãi gãi đầu, hỏi: “Ngụy Ngọc Lâm, muộn thế này rồi ngươi không đi nghỉ ngơi đến tìm ta làm gì?”

Nếu là trước kia.

Dưới tình huống Tiêu Vũ không thể nào coi Ngụy Ngọc Lâm là một người bình thường, nhất định Tiêu Vũ sẽ chế giễu vài câu, đến lấy thân báo đáp đúng không.

Nhưng Tiêu Vũ đối xử với người của mình, còn là nhân viên dự bị sắp trở thành người của mình vẫn vô cùng khách sáo.

Suy cho cùng có ai nhìn thấy nàng miệng mồm ba hoa với đám Sở Duyên và Tạ Vân Thịnh?

Thỏ còn không ăn cỏ gần hang ấy!

Ngụy Ngọc Lâm nói: “Đói rồi, muốn ăn khuya với Công chúa.”

Tiêu Vũ nghe thấy câu này thì nói luôn: “Ta thấy trên bữa tiệc ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Thịnh mãi không thôi, cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”

“Khoan đã, tại sao ngươi cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Thịnh vậy?” Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Ngụy Ngọc Lâm.

Nàng cảm thấy, có phải bản thân đã phát hiện ra một bí mật lớn rất khó lường gì đó rồi đúng không?

Ngụy Ngọc Lâm này... lúc trước có hôn ước với mình giữ mình trong sạch thì thôi đi.

Dù sao thì uy nghiêm của Công chúa còn ở đấy.

Nhưng sau này, khi nàng và Vũ Văn Thành thành đôi, lại cảm thấy có chút chột dạ, chọn lựa kĩ lưỡng vài mĩ nhân đưa đến đó.
Bình Luận (0)
Comment