.
Chương 352: Ngụy Ngọc Lâm, Không Lẽ Ngươi Thực Sự Thích
Nhưng không ngờ Ngụy Ngọc Lâm chẳng những không hề chạm vào mỹ nhân, mà còn vô cùng tức giận, đưa người trở lại, hơn nữa còn hung dữ nói với nàng, không khiến nàng lo lắng vớ vẩn!
Bây giờ xem ra.
Không lẽ khi đó Ngụy Ngọc Lâm không phải khó chịu vì bị vứt bỏ, mà là vì bản thân vỗ mông ngựa mà lại vỗ lên chân?
Ngụy Ngọc Lâm không ngờ được, chẳng qua bản thân nhìn Tạ Vân Thịnh cái hai cái lại khiến cho Tiêu Vũ chú ý đến.
Cũng không biết Tiêu Vũ nhìn hắn hay nhìn Tạ Vân Thịnh.
Nếu là nhìn hắn thì thôi đi, nếu như Tiêu Vũ vẫn luôn quan tâm Tạ Vân Thịnh, Ngụy Ngọc Lâm nghĩ đến đây, trong lòng trầm xuống.
Lúc này Ngụy Ngọc Lâm lại nói: “Ta cảm thấy màu sắc trường bào mà Tạ công tử mặc rất đẹp mắt, Công chúa có nhìn thấy không?”
Tiêu Vũ rất nghi ngờ, bởi vì nàng vốn dĩ không hề chú ý Tạ Vân Thịnh mặc quần áo màu gì.
Ai lại rảnh rỗi không có gì làm đi ghi nhớ hết màu sắc quần áo của tất cả mọi người trong bữa tiệc chứ!
Tiêu Vũ nói: “Ngụy Ngọc Lâm, không lẽ ngươi thực sự thích...”
Tiêu Vũ nói đến đây thì ngừng lại, nếu như bản thân nói ra bí mật mà Ngụy Ngọc Lâm không muốn nói cho ai biết, liệu tình hữu nghị có cạn kiệt không?
Tiêu Vũ tự nhận thấy bản thân là một tiểu tiên nữ thấu hiểu lòng người.
Thế là nói luôn: “Ngụy Ngọc Lâm! Ta không có ý coi thường ngươi, mặc kệ ngươi thích ai đi nữa, ra đều ủng hộ ngươi!”
Ngụy Ngọc Lâm cũng không ngờ tới Tiêu Vũ sẽ nói những lời này.
Hắn bỗng cười lên.
Vốn dung mạo của Ngụy Ngọc Lâm đã xuất chúng, khi cười như vậy, thậm chí còn làm Tiêu Vũ chói mắt.
Tiêu Vũ không nhịn được mà cảm thán, một người tốt biết mấy! Đáng tiếc là thích nam nhân.
….
Ngụy Ngọc Lâm nghe thấy Tiêu Vũ nói như vậy, khóe môi khẽ giương lên, ý cười tràn đầy trong đáy mắt, tâm trạng vui vẻ đến lạ.
Sau đó, Tiêu Vũ vỗ vai hắn, thấm thía nói: “Tuy rằng con đường này của ngươi có lẽ định sẵn là hơi khó đi một chút, nhưng thích một người thì không hề sai! Ta ủng hộ ngươi!”
Tại sao lại khó?
Tạ Vân Thịnh kia sao có thể thích nam nhân?
Không nói đến những thứ khác, chỉ nói lão phụ thân và lão mẫu thân của Tạ Vân Thịnh còn đang mong chờ Tạ Vân Thịnh thành gia lập nghiệp.
Tóm lại, dưới mắt nhìn của Tiêu Vũ, chuyện này vừa không hợp lẽ thường vừa không thực tế.
Nhưng nàng vẫn sẽ tôn trọng và chúc phúc.
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm trầm xuống, Tiêu Vũ đang nghĩ gì vậy? Đang ám chỉ hắn sao?
Tiêu Vũ có nghi ngờ như vậy, thực ra cũng không phải tự nhiên mà có.
Chủ yếu là Ngụy Ngọc Lâm bỏ ra số tiền lớn để mua chậu hoa mà Tạ Vân Thịnh tặng mình, trên yến tiệc còn nhìn chằm chằm Tạ Vân Thịnh, rõ ràng là trong lòng Ngụy Ngọc Lâm, Tạ Vân Thịnh rất không tầm thường.
“Phải rồi, không phải vừa nãy ngươi nói với ta mình đói à? Cái này dễ giải quyết!” Tiêu Vũ nói xong rồi bước vào phòng.
Ngụy Ngọc Lâm đứng trước cửa nhìn Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ dừng chân, quay đầu nhìn Ngụy Ngọc Lâm: “Ngây ra đó làm gì? Vào đi!”
Đương nhiên Ngụy Ngọc Lâm không hề có ý kiến, nhưng trong lòng vẫn còn hơi nghi ngờ đối với việc nửa đêm canh ba Tiêu Vũ mời mình vào phòng: “Công chúa cũng sẽ mời người khác đến phòng mình sao? Đặc biệt là lúc nửa đêm?”
Tiêu Vũ cười lên: “Không ngờ con người ngươi lại giữ quy tắc như vậy, vào ăn chút đồ thôi mà! Cũng không làm gì ngươi, ngươi sợ cái gì?”
Đương nhiên, Tiêu Vũ cũng không sợ Ngụy Ngọc Lâm làm gì với mình.
Tiêu Vũ cũng sẽ không dễ dàng để cho nam tử khác bước vào nơi của mình.
Vừa nãy nàng bỗng nhiên có vài phần đồng tình với Ngụy Ngọc Lâm, với lại mọi người đều là tỷ muội tốt, có gì mà sợ?
Từ sau khi biết xu hướng tính dục của Ngụy Ngọc Lâm, từ đó Tiêu Vũ đã coi Ngụy Ngọc Lâm là tỷ muội tốt rồi.
Sau khi Ngụy Ngọc Lâm bước vào, hắn ngồi xuống theo ý bảo của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ lấy ra hai hộp mì gói.
Sau đó lại lấy một ấm nước nóng từ dưới gầm giường, sau đó mở gói gia vị, đổ nước sôi vào hộp mì.
Ngụy Ngọc Lâm thấy có chút mới lại: “Đây là gì?”
Tiêu Vũ nói: “Đây là mì gói.”
Ở kiếp trước nấu mì gói không phải thứ gì tốt, nhưng ở bây giờ nấu mì gói, đối với Tiêu Vũ mà nói là ăn một gói thì ít đi một gói.
Không phải người Tiêu Vũ cực kì coi trọng, Tiêu Vũ còn lâu mới lấy ra!
Chẳng bao lâu mì đã chín rồi.
Tiêu Vũ mở nắp, đẩy đến trước mặt Ngụy Ngọc Lâm: “Ăn đi!”
Ngụy Ngọc Lâm cầm lấy cái dĩa bằng nhựa, học theo cách của Tiêu Vũ rồi bắt đầu ăn.