.
Chương 353: Sao Ngụy Ngọc Lâm Còn Để Ý Chuyện Này?
Trong miệng là mùi vị của thịt bò và cà chua, khiến Ngụy Ngọc Lâm có hơi kinh ngạc: “Vị cũng không tệ.”
Tiêu Vũ rất là tự hào: “Đương nhiên.”
“Ta coi ngươi là bằng hữu, là đối tác quan trọng mới chia cho ngươi thứ đồ tốt này đấy.” Tiêu Vũ nói.
Ngụy Ngọc Lâm nghe vậy thì hỏi: “Công chúa thực sự coi ta là bằng hữu?”
Tiêu Vũ gật gật đầu: “Thực sự!”
Dù sao thì trên miệng nhất định phải nói thực sự, còn về trong lòng thật hay không... haiz, huynh đệ tốt tính toán rõ ràng! Ồ không, làm tỷ muội tốt cũng là tính toán rõ ràng.
Tóm lại, Ngụy Ngọc Lâm giúp nàng bán lương thực là được.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Nếu đã là bằng hữu, thì nên “không biết thì không nói, biết thì sẽ nói hết” đúng chứ?”
Tiêu Vũ cảnh giác nhìn Ngụy Ngọc Lâm, Ngụy Ngọc Lâm đệm câu này là muốn hỏi cái gì?
Con người Ngụy Ngọc Lâm khá là khôn ngoan, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nếu không cũng đã không thể phát triển được thế lực lớn như vậy ở Đại Ninh.
Không lẽ Ngụy Ngọc Lâm phát hiện bí mật của căn cứ của mình rồi? Hay là nghe ngóng được chuyện của túi Càn Khôn Lưỡng Cực?
Trong lòng Tiêu Vũ đề phòng những vẫn muốn biết rốt cuộc Ngụy Ngọc Lâm đang muốn hỏi cái gì.
Nếu lúc này để Ngụy Ngọc Lâm dừng lại.
Nàng sẽ rất tò mò.
Thế nên Tiêu Vũ nói tiếp: “Đương nhiên, ngươi muốn hỏi điều gì?”
Ngụy Ngọc Lâm cân nhắc ngôn từ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, trong ánh mắt có thêm vài phần sâu thẳm: “Ta muốn hỏi ngươi, tại sao lúc đó lại bỏ ta để chọn Vũ Văn Thành.”
Vừa nãy Tiêu Vũ cũng đang suy đoán Ngụy Ngọc Lâm muốn hỏi mình điều gì.
Nhưng hoàn toàn không ngờ đến, Ngụy Ngọc Lâm nín nhịn thời gian dài như vậy, là để hỏi vấn đề này.
Làm cho Tiêu Vũ hết sức ngạc nhiên.
Sao Ngụy Ngọc Lâm còn để ý chuyện này?
Lẽ nào khi đó mình từ chối Ngụy Ngọc Lâm khiến cho hắn vô cùng đau lòng? Bởi vì đau lòng phẫn uất nên mới không tin tưởng nữ nhân nữa, hình thành vấn đề tâm lí.
Bởi vì cự tuyệt nữ nhân, nên mới bắt đầu thích nam tử?
Nếu mà là như vậy, Tiêu Vũ cảm thấy tội của mình lớn quá đi mất.
Tiêu Vũ cũng sắp xếp một chút ngôn từ: “Sao ta có thể bỏ ngươi để chọn Vũ Văn Thành chứ? Ta cũng đâu có mù!”
Ngụy Ngọc Lâm rất ngạc nhiên: “Vậy ý của Công chúa là thích ta, đúng không? Nhưng nếu ta nhớ không nhầm thì Công chúa một khóc, hai làm loạn, ba treo cổ muốn từ hôn.”
Tiêu Vũ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngụy Ngọc Lâm, mà tiếp tục nói: “Tuổi ta nhỏ, không hiểu thích hay không thích là gì.”
“Nhưng mà ta biết, ngươi là một người tốt! Ta không thể làm chuyện tổn thương đến người tốt, đúng chứ!”
“Thật sự không dám giấu, ta đã nhìn ra Vũ Văn gia có ý đồ xấu từ lâu, nếu như ta không phục tùng Vũ Văn Thành, thì sau khi mất nước, tên Vũ Văn Thành kia nhất định sẽ hận ngươi, đến lúc đó ngươi đã thành mục tiêu công kích của mọi người rồi!” Tiêu Vũ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Trong lời của Tiêu Vũ khắp nơi đều là sơ hở.
Cẩn thận suy nghĩ là sẽ phát hiện ra.
Ngụy Ngọc Lâm cũng cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.
“Ngụy Ngọc Lâm, chuyện kia khi đó đều là ta không tốt, mặc cho là mục đích gì, đều không nên so sánh suy nghĩ lo lắng của ngươi.” Tiêu Vũ rất chân thành mà xin lỗi.
Thay Tiêu Vũ tiền nhiệm, cũng thay bản thân nàng.
Tiêu Vũ của hiện tại phát hiện bản thân mình với Tiêu Vũ tiền nhiệm không cần nghĩ nữa, chính là cũng một người.
Nhìn tính cách tính tình khác nhau, nhưng các nàng có rất nhiều điểm chung.
Tóm lại là, cho dù nàng có nói với người khác, nàng và Tiêu Vũ tiền nhiệm là hai người khác nhau, vậy người ta cũng đâu có nhận.
Lời này đúng là so với nhảm nhí thì còn nhảm nhí hơn.
Ngụy Ngọc Lâm nói: “Không cần ngươi xin lỗi, ta chỉ muốn biết bản thân có chỗ nào kém Vũ Văn Thành.”
Ngay lập tức Tiêu Vũ đập bàn.
Mì gói trên màn cũng rung cả lên.
Sau đó Tiêu Vũ đứng thẳng người, giọng điệu kích động: “Buồn cười, ai nói đấy? Ai nói ngươi kém Vũ Văn Thành? Mù rồi hả?”
“Ngươi nhìn dung mạo này của ngươi đi, ai mà không thích?”
“Lại nghĩ đến luôn mặt như con cóc của Vũ Văn Thành mà xem, sao hắn ta không tè ra mà tự soi, xứng với sự yêu thích của bổn Công chúa sao?”
Thấy thiếu nữ trước mặt lòng đầy căm phẫn nói ra những lời này.
Ngụy Ngọc Lâm không thể không thừa nhận, tâm trạng của bản thân tốt hơn mấy phần.