.
Chương 360: Thế Còn Nam Nhân Thì Sao
“Nhưng... ta cũng phải suy xét lại.” Tiêu Vũ mở miệng là suy xét.
“Ta nên phái thêm vài nữ hộ vệ ở đó.” Tiêu Vũ bổ sung nói.
Suy xét và hành động này của Tiêu Vũ đều rất nghiêm túc, không hề có ý nhằm vào bất kì ai, nhưng Tiêu Vũ càng nghiêm túc, Tiêu Tiên Nhi càng cảm thấy ấm ức.
“Tạ Vân Thịnh, việc này giao cho ngươi làm.” Tiêu Vũ căn dặn.
Tạ Vân Thịnh gật đầu, đáp lời: “Được.”
Tiêu Tiên Nhi càng nghe càng thấy không ổn: “Cứ như vậy rồi thôi?”
Thấy Tiêu Tiên Nhi còn muốn hỏi tiếp, Tiêu Vũ có chút ghét sự dây dưa của Tiêu Tiên Nhi, nàng cau mày nói: “Ta nói như vậy rồi sao? Không phải ta đã xem xét lại bản thân, nên phái thêm nữ hộ vệ rồi sao? Hơn nữa, ta sẽ cho người đặt bảng ở đó, người không phận sự miễn vào.”
Một tiếng “người không phận sự này” khiến cho Tiêu Tiên Nhi như bị dẫm vào đuôi mèo vậy, nàng ta bỗng đỏ cả mắt, xách váy chạy đi luôn rồi.
Tạ Vân Thịnh đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này có chút mơ hồ.
Rõ ràng người tủi thân bị vu oan là hắn ta mà, sao nhìn Tiêu Tiên Nhi lại tức giận như vậy?
Tiêu Vũ đưa tay vỗ vỗ vai Tạ Vân Thịnh tỏ ý an ủi: “Chuyện này khiến ngươi chịu tủi thân rồi.”
Tạ Vân Thịnh suy nghĩ rồi nói: “Công chúa, ta không tủi thân, nhưng vẫn mong Công chúa chú ý đến Tiêu Tiên Nhi này một chút, nàng ta chạy lung tung, lòng hiếu kì có hơi nặng một chút.”
Nói xong, Tạ Vân Thịnh lại bổ sung một câu: “Ta cũng không muốn hủy hoại danh tiếng của một cô nương, nhưng vừa nãy ta muốn đẩy nàng ta ra, nàng ta vẫn bám vào người ta, lôi lôi kéo kéo nên mới xé rách áo của nàng ta.”
Tiêu Vũ nhìn Tạ Vân Thịnh, bỗng nhiên nàng nghĩ đến một chuyện khác, thế là hỏi: “Tuổi của ngươi cũng không nhỏ nữa rồi, không suy nghĩ đến việc thành thân sao?”
Tạ Vân Thịnh là đứa con mà Tạ Quảng già rồi mới có được.
Sao Tạ Quảng và Tạ phu nhân không mong chờ hắn ta thành thân?
Đương nhiên, Tiêu Vũ hỏi điều này cũng là muốn hỏi giúp Ngụy Ngọc Lâm, xem thử Ngụy Ngọc Lâm có cơ hội hay không.
Tạ Vân Thịnh cảnh giác nhìn Tiêu Vũ, trong lòng nghĩ, cho dù thế nào thì Tiêu Tiên Nhi và Công chúa đều là họ hàng, phụ vương của Tiêu Tiên Nhi còn là hoàng thúc của Công chúa.
Công chúa sẽ không hồ đồ chứ?
Lỡ Công chúa hồ đồ thì sao?
Phòng hoạn vu vị nhiên!*
*Xuất phát từ Chu Dịch – Kí Tế: ý chí trước khi tai họa phát sinh thì cẩn thận, đề phòng nhiều hơn. (Baidu)
Thế là Tạ Vân Thịnh nói: “Công chúa, ta không suy nghĩ đến việc xem mắt, hơn nữa ta cũng không thích nữ nhân nào hết.”
“Thế còn nam nhân thì sao?” Tiêu Vũ mở miệng nói luôn.
Cả người Tạ Vân Thịnh đều thấy không ổn rồi.
Công chúa điên rồi sao?
Tạ Vân Thịnh từ chối ngay lập tức: “Nam nhân nữ nhân ta đều không thích.”
Tiêu Vũ có chút lấy làm tiếc.
Nhưng cũng mừng cho Tạ Quảng.
Suy cho cùng, đối với Tạ đại nhân mà nói, nhất định sẽ không hy vọng nhi tử mà mình già rồi mới có thích nam nhân.
Tiêu Vũ thấy cảm xúc của Tạ Vân Thịnh đã ổn định, lúc này mới cáo từ với Tạ Vân Thịnh, chuẩn bị rời đi.
Chẳng ngờ đi chưa được bao xa, Tiêu Vũ đã bị Trần Trắc phi ngăn lại.
Tiêu Tiên Nhi đứng sau lưng Trần Trắc phi, vô cùng uất ức nhìn nàng.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh này, nàng bỗng thấy nhức cả đầu.
Vừa nhìn vẻ mặt của hai người họ là biết, Trần Trắc phi đến ra mặt giúp Tiêu Tiên Nhi rồi.
Trần Trắc phi nhìn Tiêu Vũ: “A Vũ, Tiên Nhi đã nói chuyện vừa lúc nãy cho ta biết rồi, không phải ta làm trưởng bối mà trách mắng ngươi. Nhưng chúng ta đều là người một nhà, Tiên Nhi là đường tỷ của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với Tiên Nhi như vậy?” Trần Trắc phi xụ mặt nói
Nếu như nói chuyện cẩn thận, Tiêu Vũ còn có thể nhẫn nại giải thích đôi câu.
Có thể để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Nhưng Trần Trắc phi lại ra vẻ thân phận của trưởng bối, mở miệng ra là giáo huấn nàng, nàng không vui nữa rồi.
Với cả, trong chuyện này vốn dĩ Tạ Vân Thịnh không hề làm gì sai.
Tiêu Vũ vốn không hề thấy mình giải quyết có gì sai.
Vậy nên, Tiêu Vũ nghiêm mặt nói: “Trần Trắc phi, chắc là ngươi vẫn chưa có quyền khiển trách ta.”
Trong hoàng tộc, thân là Trắc phi của Vương gia thì cấp bậc còn kém xa Công chúa, cho dù có bày ra thân phận trưởng bối, vậy cũng không đến lượt Trần Trắc phi.
Trần Trắc phi thấy khí thế của Tiêu Vũ mạnh mẽ như vậy, sắc mặt nàng ta khẽ biến, nói: “A Vũ, nay nước đã mất rồi, có ra vẻ như trước kia thì hình như cũng không có ý nghĩa gì đâu. Nếu chúng ta đã là người một nhà, vậy thì không cần thiết xa lạ như vậy.”