.
Chương 370: Lấy Thân Trả Nợ
Nhưng cũng may, căn cứ ốc đảo hiện giờ đã binh hùng tướng mạnh, đúng là không sợ đám ô hợp này.
“Tạ cô nương sao lại ở Thương Ngô này?” Chương Ngọc Bạch hỏi.
Tiêu Vũ nói: “À, ta đến bên này làm chút buôn bán.”
Chương Ngọc Bạch tò mò hỏi: “Buôn bán cái gì?”
Tiêu Vũ còn sợ Chương Ngọc Bạch không hỏi, Chương Ngọc Bạch vừa hỏi thì Tiêu Vũ nói ngay: “Buôn bán lương thực.”
Chương Ngọc Bạch cúi đầu buông thìa múc hoành thánh xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Vũ: “Tạ cô nương muốn mua lương thực hay muốn bán lương thực?”
Tiêu Vũ nói: “Ta có một ít lương thực muốn bán.”
Nói đến chỗ này thì Tiêu Vũ lại hạ giọng xuống: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng để người khác nghe thấy, ta nghe nói gần đây trong thành xuất hiện một ít đạo tặc trộm lương thực, nếu để cho người ta biết ta có lương thực thì phiền lắm.”
Chương Ngọc Bạch vội vàng nói: “Ngươi cũng nghe nói chuyện này sao? Thật không dám giấu diếm, lần này ta đến Thương Ngô là muốn mua lương thực, nhưng tiền đã giao mà lại không nhận được lương thực.”
Chương Ngọc Bạch rất hối hận: “Ta cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”
Lúc này Trình Vận Chi đang đứng phía sau Chương Ngọc Bạch, hắn ta vốn chuẩn bị ngồi ăn cùng Chương Ngọc Bạch, nhưng thấy Tiêu Vũ ngồi xuống thì tự động đứng dậy canh giữ ở một bên.
Lúc này nghe lời này thì nói: “Con lợn tinh kia cũng thật đáng giận!”
“Lợn tinh?” Tiêu Vũ lại nghe đến từ này.
Trình Vận Chi gật đầu nói: “Đúng vậy, lợn tinh, ăn hết lương thực sau đó ị ra rất nhiều phân lợn.”
Sắc mặt Tiêu Vũ xanh mét.
Cũng may còn có một cái mũ màn che để người khác không nhìn thấy sắc mặt của nàng.
Nếu không Chương Ngọc Bạch sẽ nhìn thấy rõ ràng sắc mặt cô nương trước mắt từ trắng chuyển thành xanh.
Tiết Quảng Sơn đúng là dám nói!
“Mặc kệ là lợn tinh hay là người, nếu để cho chúng ta bắt được nhất định sẽ bắt tên trộm trói tại cửa thành thị chúng!” Trình Vận Chi hừ lạnh nói.
Mặt của Tiêu Vũ không chút thay đổi, lông mi cũng chưa động đậy một chút.
Cũng trùng hợp thật nhỉ.
Tạ Quảng cũng muốn treo nàng lên cửa thành để phơi khô đấy.
Tiêu Vũ nói: “Ta còn có một ít lương thực, ta có thể bán cho ngươi với giá thấp, nhưng vì đề phòng có người nhớ thương nên ta chỉ bán cho ngươi, ngươi có thể giữ bí mật không?”
Chương Ngọc Bạch cũng không ngờ rằng hắn ta vừa gặp mặt Tiêu Vũ thì Tiêu Vũ lại tặng cho hắn ta một phần lễ vật lớn như vậy.
Hắn ta sửng sốt một chút rồi vội nói: “Tạ cô nương, ngươi nói thật sao?”
Tiêu Vũ nói: “Thật.”
“Nhưng...” Chương Ngọc Bạch khó xử đầy mặt.
“Sao? Không muốn à?” Tiêu Vũ có chút khó hiểu.
Bản thân đã cố ý đến giúp Chương Ngọc Bạch, nhưng sao Chương Ngọc Bạch lại giống như muốn từ chối thế nhỉ?
Chương Ngọc Bạch vội nói: “Không phải, vì hiện giờ ta đã không còn tiền, ngươi cũng biết, phía trước ta treo giải thưởng, tiền trong phủ đều...”
Tiêu Vũ nghe thế nở nụ cười: “Đều đã cho ta cầm đi đúng không?”
“Cũng không thể nói như vậy, số tiền đó đưa cho Tạ cô nương là chuyện tất nhiên.” Chương Ngọc Bạch hoàn toàn không ý nói tới chuyện này.
Hắn ta chỉ muốn biểu đạt chính mình hiện tại không có tiền mà thôi.
“Như vậy đi, ta cho ngươi nợ.” Tiêu Vũ cười tủm tỉm lấy một tờ giấy nợ đã phác thảo trước đó từ trong lòng ra.
“Toàn bộ ba ngàn thạch lương thực này có thể cho ngươi mượn, nhưng tờ giấy nợ này ngươi phải viết.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Chương Ngọc Bạch hoảng sợ: “Ba nghìn thạch! Nhiều như vậy sao?”
Nếu là dùng để nấu cháo thì có thể cho dân chúng Dự quận vượt qua những ngày khó khăn nhất.
Có thể nói, Dự quận sẽ không còn có người chết đói!
Tiêu Vũ gật đầu nói: “Nhưng ngươi cũng phải suy nghĩ cho kỹ về điều khoản trong giấy nợ này, nếu số tiền này ngươi không trả đủ.”
Tiêu Vũ dừng một chút: “Ngươi cũng chỉ có thể bán thân cho ta.”
Chương Ngọc Bạch nhìn thoáng qua nội dung trên giấy vay nợ, thật sự giống như Tiêu Vũ nói, hắn ta chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.
Hắc Phong và Quỷ Mặt Đen ở phía sau Tiêu Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cũng thấy hoang đường.
Hắc Phong cũng biết chữ, chỉ là không biết quá nhiều, nhưng lúc này vẫn có thể hiểu được ý của giấy vay nợ này: “Chủ tử, người muốn cho Chương Thái thú lấy thân trả nợ à?”
Quỷ Mặt Đen khẽ nhíu mày, muốn khuyên một câu nhưng lại cảm thấy có chút không thích hợp, ngậm miệng.
Chương Ngọc Bạch lại ngạc nhiên.
Sao hắn ta lại có cảm giác vị Tạ cô nương này đã viết giấy nợ trước đó, thực tế hôm nay không phải tình cờ gặp gỡ mà là cố ý tìm đến hắn ta vậy chứ?