.
Chương 371: Đi Theo Ta Sẽ Có Cuộc Sống Tốt
Sau khi Trình Vận Chi liếc mắt nhìn một cái cũng lắp bắp: “Này... Chuyện này cũng không hợp với phong tục bình thường!”
“Tuy rằng Thái thú nhà ta chưa có hôn phối, nhưng cũng không có khả năng tùy tiện bán mình cho bất cứ ai!” Trình Vận Chi rất là kiên định.
Chương Ngọc Bạch im lặng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Thật sự là ba nghìn thạch lương thực?”
Tiêu Vũ gật đầu: “Thật.”
Chương Ngọc Bạch cắn răng nói: “Ta ký! Vì dân chúng của Dự quận chúng ta, ta hy sinh một chút thì cũng có sao đâu?”
Cho dù là vị Tạ cô nương này xấu như ác quỷ, hắn ta cũng nhận!
Tiêu Vũ nhìn thấy vẻ mặt xả thân chịu chết, thấy dáng vẻ ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục kia của Chương Ngọc Bạch thì không nhịn được mà nhắc nhở một câu: “Yên tâm, đi theo ta sẽ có cuộc sống tốt! Cam đoan mỗi ngày ngươi đều vui vẻ nhảy nhót.”
Ốc đảo căn cứ kia của mình đúng thật là một nơi tựa như thế ngoại đào nguyên.
Chương Ngọc Bạch nói: “Ta lo mình không có khả năng trả lại tiền, Tạ cô nương muốn ta làm cái gì thì cứ dặn dò là được.”
Những gì hắn ta nợ Tiêu Vũ trước đó vẫn chưa trả được. Đối với giấy nợ trước đó, hắn ta vốn còn mong triều đình sẽ chi tiền để dùng khoản tiền ấy trả nợ.
Thế nhưng chẳng những không đợi được khoản tiền từ triều đình, hắn ta còn nhận được lệnh tăng thuế má được ban ra. Hiện giờ Chương Ngọc Bạch đã lên kế hoạch xong cả rồi, hắn ta sẽ bán mình trả nợ.
Lúc Chương Ngọc Bạch nói ra lời này, bản thân hắn ta chỉ hận không tìm được cái lỗ nẻ để chui xuống.
Chưa bao giờ hắn ta nghĩ đến việc sau mấy chục năm bản thân học hành khổ sở, cuối cùng vẫn phải bán mình. Nhưng vì dân chúng Dự quận, hắn ta chấp nhận hi sinh bản thân mình.
Tiêu Vũ gật đầu: “Ngươi có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi. Yên tâm đi, sau này ngươi sẽ không phải hối hận vì lựa chọn này.” Tiêu Vũ cười híp mắt.
Hắc Phong không nhịn được muốn che mắt bịt tai mình lại. Lúc Công chúa nói lời này, quả thực chẳng khác nào tú bà đang ép một nữ tử nhà lành làm kỹ nữ.
Phá hủy hoàn toàn hình tượng tiểu tiên nữ kia trong lòng hắn ta. Tiêu Vũ bán lương thực lấy tiền, sau đó hãm hại Tiết Quảng Sơn, rồi còn biến Chương Ngọc Bạch thành người của mình. Một loạt những hành động ấy khiến Hắc Phong không nỡ nhìn thẳng.
Về phần Tiêu Vũ thì sao? Tiêu Vũ cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác nào sờ trúng công tắc Tần Thủy Hoàng, lâng lâng trong chiến thắng. Thử hỏi xem trên đời này còn có ai, có ai, có ai thông minh được như nàng.
Chương Ngọc Bạch dẫn theo rất nhiều người đến kéo lương thực. Tiêu Vũ để toàn bộ lương thực giao cho Chương Ngọc Bạch ở ngoài thành. Đợi đến khi Chương Ngọc Bạch dẫn người đi kéo lương thực, thật sự nhìn thấy chỗ lương thực nọ, hắn ta mới cảm thấy chân thực hơn một chút.
“Tạ cô nương, chẳng hay cái chuyện bán mình của ta bao giờ thì bắt đầu?” Chương Ngọc Bạch hỏi. Hắn ta cũng muốn bản thân có chút thời gian chuẩn bị tâm lý.
Tiêu Vũ nói: “Ngươi cứ đem lương thực về trước đi, sau khi sắp xếp cho dân chúng Dự quận ổn thỏa thì tới khu vực giáp ranh giữa Thương Ngô và Ninh Nam, chỗ rạch trời nọ tìm ta.”
Chương Ngọc Bạch không hỏi thêm gì nữa, gật đầu đáp: “Cô nương có ơn tái sinh với Dự quận và Chương Ngọc Bạch, Chương Ngọc Bạch cảm tạ cô nương.”
Tiêu Vũ thấy hơi xấu hổ. Ơn tái sinh này có lẽ bắt đầu từ lúc Chương Ngọc Bạch bị đuổi khỏi Thịnh Kinh.
Nàng đang nghĩ cách để che dấu mọi chuyện cho đến lúc bản thân ngả bài với Chương Ngọc Bạch, để đến khi hắn ta biết chuyện nàng là Công chúa sẽ cảm thấy vừa cam tâm tình nguyện vừa cảm động. Tiêu Vũ bắt đầu vận hành đầu óc thông minh của mình.
Sau khi hoàn thành xong một việc lớn ở Thương Ngô, Tiêu Vũ chuẩn bị về Ninh Nam trước. Không nói đến những chuyện khác, chỉ tính riêng chuyện Chương Ngọc Bạch đưa những người kia đến Ninh Nam thôi đã luôn khiến nàng có cảm giác không an tâm.
Tiêu Vũ vừa mới tới rãnh trời đã nhìn thấy một vài binh sĩ đang áp giải một đám sơn phỉ đi qua rãnh trời. Sau khi qua rãnh trời xiềng xích trên người đám sơn phỉ lập tức được cởi bỏ.
Kim Sơn nói: “Mọi người phấn chấn lên nào, chúng ta đi tìm và giết cái tên Thủ quan kia trước, sau này Ninh Nam sẽ thuộc về chúng ta.”
Tiêu Vũ cưỡi ngựa, thong thả đi ngang qua chỗ đám người của Kim Sơn.
Kim Sơn nhìn thấy Tiêu Vũ cưỡi ngựa, thoáng ngạc nhiên hỏi: “Nữ nhân? Còn có cả ngựa nữa? Các huynh đệ, cướp cho ta.”
Kim Sơn nghiến răng hô lên.