.
Chương 382: Sau Này Sẽ Trò Giỏi Hơn Thầy
“Ta tin rằng những hành động trước đây của Công chúa đã khiến cho rất nhiều người cảm thấy Công chúa không phải một Công chúa có đủ tư cách, nhưng nếu nghĩ lại sẽ biết, cơ nghiệp mấy trăm năm của hoàng tộc Tiêu thị sao có thể sụp đổ chỉ vì một Công chúa chứ?”
“Nói trắng ra, chính là lũ sâu mọt đã ẩn núp ở khắp Đại Ninh từ lâu rồi.” Dung Phi tiếp tục nói.
Tuy rằng Chương Ngọc Bạch không thích Tiêu Vũ, nhưng cũng biết những gì Dung Phi vừa nói chính là tình hình thực tế.
Dù có mất nước cũng sẽ không vì Tiêu Vũ mà mất nước.
Chỉ có thể nói thời vận của Tiêu Vũ không tốt, trở thành bàn đạp của chuyện đó mà thôi.
“Công chúa cũng muốn cứu nước từ lâu rồi, nên mới làm hòa với Vũ Văn Thành, hy vọng có thể dùng bản thân để đổi lấy hòa bình, nhưng sự thật chứng minh, cả nhà Vũ Văn lão cẩu đều lòng tham không đáy, con đường này của Công chúa không thể thực hiện được.” Dung Phi thở dài một tiếng, có vẻ rất thương xót Tiêu Vũ.
Chương Ngọc Bạch không nhịn được nói: “Dung Phi nương nương, ta hiểu được, Công chúa có nỗi khổ riêng.”
“Ta biết ngay, ngươi là một hài tử tốt, sẽ không bởi vì chuyện ngày trước mà vẫn luôn hiểu lầm Công chúa!” Dung Phi tiếp tục nói.
Chương Ngọc Bạch vội vàng nói: “Đương nhiên là không rồi, ta phải thấy cảm kích vì được Công chúa coi trọng mới đúng, nếu Công chúa đã coi trọng ta như vậy, ta không có gì để báo đáp, chỉ có dâng lên sự trung thành của mình thôi!”
Dung Phi gật đầu: “Rất tốt.”
Sau khi Chương Ngọc Bạch rời khỏi chỗ của Dung Phi.
Tiêu Vũ bước ra từ trong bóng tối: “Nương nương làm rất tốt.”
Dung Phi liếc nhìn Tiêu Vũ bằng ánh mắt oán trách: “Ngươi đó, lúc nào cũng lanh lợi như vậy.”
“Ta sống đến bây giờ, chưa từng lừa dối người khác giống như hiện tại.” Dung Phi tiếp tục nói.
“Nếu như ta giỏi nói dối như vậy, phụ hoàng ngươi cũng sẽ không chỉ sủng ái Tô Lệ Nương.” Dung Phi có chút tiếc nuối vì mình đã giác ngộ quá muộn.
Mỗi lần bệ hạ đến chỗ của nàng ấy, nàng ấy đều khuyên bệ hạ phải cần chính yêu dân lại còn muốn giảng kinh luận đạo, dưới tình huống đó bệ hạ thích nàng ấy mới là lạ.
Bảo sao trước đây bệ hạ lại thiên vị Tô Lệ Nương như vậy.
Tô Lệ Nương xuất thân từ phố phường, cũng có bản lĩnh gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, chẳng qua sẽ không dễ dàng thể hiện ra bên ngoài mà thôi.
Tiêu Vũ nói: “Nương nương cũng rất có thiên phú, chỉ cần cố gắng thêm nữa, sau này sẽ trò giỏi hơn thầy!”
Dung Phi không nhịn được cười nói: “Mà nói chứ, lừa dối người khác như vậy khá là sảng khoái.”
Tiêu Vũ cười nói: “Nương nương có thể tìm được niềm vui từ trong chuyện này là tốt rồi.”
Lại nói lúc này Chương Ngọc Bạch đang đi tìm Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm.
Đương nhiên Tiêu Vũ không bắt Bùi Kiêm nói dối rồi.
Nhưng hiện tại Bùi Kiêm cực kỳ trung thành và tận tâm với Tiêu Vũ, hơn nữa còn đang nóng lòng muốn biểu hiện lòng trung thành của mình.
Khó khăn lắm mới có một người có hơi nghi ngờ về căn cứ là Chương Ngọc Bạch tới, Bùi Kiêm lập tức bắt đầu giảng giải: “Người trẻ tuổi như ngươi, nên đi theo Công chúa xây dựng sự nghiệp!”
“Ta coi trọng ngươi!”
“Chương Ngọc Bạch! Đây là cơ hội mà Công chúa đã cho ngươi, người khác muốn còn không được nữa kìa, ngươi nhất định phải nắm lấy, không chỉ có thể kiến công lập nghiệp, còn có thể tạo phúc cho dân chúng nữa!”
“Ngươi nhìn Vũ Văn lão cẩu kia đi, hiện tại đè đầu dân chúng ra thu thuế má, nhưng Công chúa của chúng ta lại cứu tế nạn dân khắp nơi.” Bùi Kiêm tiếp tục nói.
Chương Ngọc Bạch không nhịn được nói một câu: “Vũ Văn…”
“Lão cẩu.” Bùi Kiêm nhấn mạnh.
Chương Ngọc Bạch là người đọc sách, có chút nói không nên lời, nhưng dưới sự cổ vũ của Bùi Kiêm, cuối cùng mở miệng: “Vũ Văn lão cẩu quả thật không phải người tốt lành gì, cũng không xứng làm Hoàng đế.”
Đến giờ phút này.
Trước khi Chương Ngọc Bạch đi ngủ, đã hướng trọn trái tim hồng của mình về phía Tiêu Vũ.
Chờ đến trưa ngày hôm sau, Tiêu Vũ mở tiệc chiêu đãi Chương Ngọc Bạch: “Nào nào nào, mọi người hãy nhiệt liệt chào mừng Phủ doãn đô thành tương lai!”
“Tuy rằng Chương Quận thủ còn phải đi trấn thủ Dự Châu, nhưng trong tương lai, chỉ cần ta thành lập đô thành, Chương Ngọc Bạch chắc chắn sẽ là Phủ doãn đô thành!”
Này Phủ doãn đô thành, có vẻ là một chức quan cùng cấp bậc với Quận thủ Dự Châu.
Nhưng hai chức vị này lại hoàn toàn không giống nhau.
Nếu nghĩ lại, kinh thành với một cái thành nhỏ nằm sát biên giới, phòng ở chỉ bán ba lượng bạc được một khu vực nhỏ, có thể cùng chung một đẳng cấp sao?
Tóm lại, đó là thứ mà không ít quan viên đều tha thiết ước mơ.
Là một trong những chức quan gần thiên tử nhất!
Hơn nữa khoảng cách cũng rất gần!