.
Chương 383: Người Một Nhà
Ý của Tiêu Vũ rất rõ ràng, bởi vì nàng mà Chương Ngọc Bạch bị biếm quan đến một nơi hẻo lánh như Dự Châu, nên nàng muốn bù đắp cho Chương Ngọc Bạch, để Chương Ngọc Bạch làm Quận thủ ngay dưới chân thiên tử.
“Chào mừng chào mừng!”
“Giới thiệu một chút, ta là Huyện lệnh dưới kinh thành, như vậy tính ra, ngươi chính là cấp trên của ta!” Tiền Xuyên đột nhiên hiểu rõ quan hệ trong này.
Lúc trước Tiền Xuyên là sai dịch áp giải phạm nhân bị lưu đày tại Thịnh Kinh, đương nhiên cấp bậc ở dưới Thịnh Kinh.
Nhưng tương lai hắn ta sẽ làm Huyện lệnh.
Huyện lệnh thấp hơn Quận phủ một bậc.
Chương Ngọc Bạch rất hoảng hốt, như vậy là có thuộc hạ rồi à?
Tiền Xuyên rất cung kính và nhiệt tình: “Quận thủ đại nhân, mời qua bên này!”
“Ngài ngồi gần Lại bộ Thượng thư đi!” Tiền Xuyên an bài.
Bên trái là quan văn, bên phải là quan võ.
Như đám Liễu Sơn Mạnh Thường đều là võ quan.
Tiêu Vũ ngồi ở trên cùng, bên trái là Dung Phi, Dung Phi xem như quân sư của Tiêu Vũ, đương nhiên phải ngồi ở đây rồi.
Nhưng Ngọc Tần không thích mấy trường hợp như này, vì thế không ra ngoài.
Tô Lệ Nương cũng không ở trong căn cứ.
“Chào mừng chào mừng! Nhiệt liệt chào mừng!” Tiêu Vũ cũng vỗ tay!
“Chào mừng người một nhà mới gia nhập!”
“Người một nhà, chúng ta hãy cùng nhau xây dựng một ngày mai tốt đẹp!”
“Sau này chúng ta đều là người một nhà, là huynh đệ tỷ muội! Chẳng phân biệt ngươi ta! Có khó khăn nhớ tới tìm ta!”
Chương Ngọc Bạch cũng không ngờ yến tiệc này lại là như vậy
Một lúc sau hắn ta cũng không nhịn được gia nhập với mọi người: “Sau này chúng ta chính là người một nhà!”
Bởi vì Chương Ngọc Bạch đã gia nhập, bầu không khí lập tức nâng cao.
Mọi người đồng thời nâng chén, chuẩn bị cùng nhau xây dựng và hưởng thụ một ngày mai tốt đẹp!
Qua ba lượt rượu.
Trên mặt Chương Ngọc Bạch đã phơn phớt hồng, người đọc sách giống như hắn ta rất ít khi uống nhiều rượu như vậy.
Lần này Chương Ngọc Bạch quả thật rất vui vẻ.
Bởi vì hắn ta vẫn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện mình bị biếm quan, cảm thấy uổng phí cho lý tưởng hào hùng của mình, có tài nhưng không gặp thời, không có cơ hội báo quốc.
Những ngày tháng ở Dự Châu, trong lòng cũng thường ứ đọng.
Nhưng hiện tại, Chương Ngọc Bạch cảm thấy mình giống như đã tìm về được mục tiêu cuộc sống một lần nữa, có sự nghiệp mà mình có thể phấn đấu cả đời.
Chương Ngọc Bạch kích động đi đến trước mặt Tiêu Vũ, hành quỳ lễ: “Đa tạ Công chúa thưởng thức, Ngọc Bạch nhất định sẽ nhớ kỹ cả đời này, sau này nhất định thề sống thề chết cống hiến cho Công chúa!”
Tiêu Vũ vội vàng đứng dậy, đi đến trước mặt Chương Ngọc Bạch, duỗi tay nâng Chương Ngọc Bạch dậy: “Có được người có tài học có năng lực như ngươi, là vinh hạnh của ta.”
Chương Ngọc Bạch đứng dậy, vô cùng cảm động, cảm xúc dâng trào không thôi.
Đợi yến tiệc tan đi.
Mọi người kề vai sát cánh cùng nhau trở về nghỉ ngơi, xem ra đã coi nhau trở thành người một nhà.
Còn Tiêu Vũ lúc này đã trở về phòng mình nghỉ ngơi rồi.
Khí hậu ở Ninh Nam ít nhiều gì vẫn có chút khô ráo, ít nhất so với không gian mà nói, vẫn kém hơn một chút.
Vì thế Tiêu Vũ đã tiến vào không gian của mình để nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường của mình, Tiêu Vũ không tự chủ được nhớ tới Công chúa điện trong hoàng cung, đáng tiếc, Công chúa điện kia mình không dọn đi được.
Dù sao nền cũng chôn sâu dưới đất, cọc gỗ cũng bị ghim chặt xuống.
Lần trước nàng trở về, chỉ kịp dọn sạch đồ trong phòng với lấy mái ngói.
Hiện giờ Ninh Nam cách Thịnh Kinh cũng xa, lần trước nàng trở về cứu Ngọc Tần, đi đi về về đều phải mất rất nhiều thời gian.
Nếu ở trong không gian có thể tùy ý thay đổi địa điểm thì tốt biết bao…
Cũng không biết khi nào trong không gian mới có thể thăng cấp ra chức năng này nữa.
Có phải mình đang nằm mơ không vậy?
Tiêu Vũ vừa mới ngủ, chợt tỉnh lại vì khí lạnh.
Nàng có chút mờ mịt nhìn quanh bốn phía, không thể nào, không gian của mình không thể lạnh như vậy mới đúng!
Ngẩng đầu nhìn thử, hình như nàng đang ở trong một gian phòng, nhưng trên đỉnh gian phòng này không có mái ngói.
Tiêu Vũ không nhịn được nghĩ, cũng không biết là ai thiếu đạo đức như vậy, xây nhà mà không biết lắp thêm mái ngói?
Mới nghĩ vậy.
Tiêu Vũ chợt cảm thấy, dưới ánh trăng chiếu rọi, căn phòng này có chút quen mắt.
Mặc dù căn phòng này trống không chẳng có cái gì hết nhưng Tiêu Vũ vẫn nhận ra được, đây là Công chúa phủ!
Tiêu Vũ tức khắc kinh ngạc.
Mình đã quay về Công chúa phủ từ khi nào vậy?
Ngoài phòng truyền đến tiếng động: “Ai đang ở bên trong?”“)