.
Chương 407: Đó Là Đạo Động Sao?
Tiêu Vũ vốn cũng không có ý định giấu diếm về sự tồn tại của kim đăng.
Hôm nay lấy ra dùng chắc chắn sẽ không thừa, cũng coi như là vật được xài đúng công dụng rồi.
Nếu cứ bó tay buộc chân, không nỡ dùng không gian, không nỡ đụng kim đăng, túi Càn Khôn Lưỡng Cực không nỡ lấy ra.
Vậy còn không bằng co đầu rụt cổ ở trong không gian cả đời!
Vì thế sau khi Tiêu Vũ trở về đã lập tức đi tìm Tôn Đại và Tôn Nhị.
Hai huynh đệ này từ sau khi đào địa đạo ở Thương Ngô thành xong thì đã quay về căn cứ ốc đảo.
Đào thêm mấy đường hầm trong căn cứ ốc đảo.
Khí hậu ở Ninh Nam nóng bức, mặc dù khí hậu bên trong ốc đảo tốt hơn bên ngoài rất nhiều, nhưng vẫn rất nóng. Nếu hái rau quả xuống rồi cất trữ như bình thường thì sẽ không để được quá lâu.
Tầng hầm tương đương với phòng lạnh tự nhiên, có khả năng giữ được độ tươi của thức ăn lâu nhất.
Khi Tiêu Vũ tìm đến Tôn Đại và Tôn Nhị.
Bọn họ đều có vẻ rất hưng phấn.
“Công chúa, người có chuyện gì giao cho huynh đệ bọn ta làm sao?” Tôn Đại cùng Tôn Nhị kích động hỏi.
Tiêu Vũ gật đầu, lấy bản vẽ mình vẽ lúc trước trong tay áo ra, đưa cho hai người.
Tôn Nhị sau khi nhìn, hỏi: “Công chúa đang phác họa hầm ngầm muốn đào sao?”
Tôn Đại nói tiếp: “Chẳng lẽ trong này có mộ lớn?”
Tiêu Vũ nhịn không được nói: “Mộ lớn gì?
“Không có mộ lớn thì Công chúa đào nhiều đạo động ở nơi hoang vu hẻo lánh không người ở này làm gì?” Tôn Đại tiếp tục nói.
Tiêu Vũ vô lực đỡ trán, cái này gọi là đạo động sao? Đó là kênh ngầm! Kênh ngầm!
Tiêu Vũ kiên nhẫn giải thích: “Không có mộ lớn gì cả, đây là kênh ngầm, là công trình thủy lợi dùng để dẫn nước.”
Nói xong Tiêu Vũ giải thích một chút về nguyên lý của giếng ngầm.
Tôn Đại lúc này mới giật mình: “Thì ra Công chúa đào đạo động, là dùng để trộm nước!
Tôn Nhị ho nhẹ một tiếng: “Đại ca, chuyện của Công chúa sao có thể dùng từ trộm được?”
Tiêu Vũ cũng mặc kệ hai người kia nói như thế nào, tổng kết lại hỏi: “Các ngươi xem hiểu bản vẽ này chưa?”
“Hiểu rồi!” Tôn Đại và Tôn Nhị vội vàng nói.
Tiêu Vũ gật gật đầu, lấy Đặc Lạp Đinh kim đăng ra
“Đây là vật gì?” Hai người kinh ngạc hỏi.
Đối với những người cấp cao ở căn cứ thì kim đăng không phải là bí mật gì, nhưng Tôn Đại và Tôn Nhị cũng không biết.
Tiêu Vũ mở miệng nói: “Đây là Đặc Lạp Đinh kim đăng.”
“Là bảo vật của hoàng tộc Tiêu thị ta.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.
Nói xong Tiêu Vũ một tay cầm kim đăng, một tay sờ một tảng đá, lập tức kim đăng hút tảng đá vào trong.
Ánh mắt hai người Tôn Đại cùng Tôn Nhị đều rất kinh ngạc: “Thế gian này còn có cả những bảo vật như này sao!”
Tiêu Vũ đưa kim đăng cho Tôn Đại: “Kim đăng này tạm thời giao cho các ngươi sử dụng, dùng kim đăng này, bao lâu các ngươi có thể đào thông hoàn toàn các kênh ngầm này?”
Tay Tôn Đại cũng có chút run rẩy, sợ làm mất bảo bối này.
“Cái này... Cái này... Công chúa, vật quan trọng chí bảo quốc gia như này mà người giao cho bọn ta như vậy không sợ mất sao?” Tôn Đại không dám tin hỏi lại.
Tiêu Vũ nhìn thoáng qua Tôn Đại rồi nói: “Ta tin tưởng các ngươi.”
Nhưng mà Tiêu Vũ cũng không nói cho ai cả.
Có Tống Kim Ngọc ở đây, kim đăng này không mất được!
Tống gia đời đời bảo vệ quốc khố cho hoàng tộc Tiêu thị, cũng là người bảo vệ kim đăng, kim đăng ở đâu Tống Kim Ngọc đều cảm nhận được.
Đúng là Tiêu Vũ tin tưởng Tôn Đại và Tôn Nhị, nhưng nàng cũng không thể nói hết tất cả bí mật cho người khác nghe được.
Nếu là hai người này thật sự là trung thành và tận tâm, đó chính là tình quân thần song phương. Còn nếu Tôn Đại cùng Tôn Nhị thật sự có lòng khác, vậy nàng cũng không cần sợ thật sự mất đi bảo vật như vậy.
Hai huynh đệ lúc này đã lệ nóng lưng tròng: “Công chúa, huynh đệ chúng ta nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng của Công chúa!”
Tiêu Vũ dùng ánh mắt khẳng định nhìn hai người: “Lúc trước lần đầu nhìn thấy huynh đệ hai người ta đã biết rằng huynh đệ các ngươi không phải là vật trong ao rồi!”
Tôn Đại và Tôn Nhị lập tức cảm thấy như mình đã tìm được sứ mệnh khác ngoài trộm mộ!
“Công chúa!” Lúc này hai người đều sắp lệ nóng lưng tròng.
“Các ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu, nếu cầm theo Đặc Lạp Đinh kim đăng thì cần bao lâu là có thể đào thông kênh ngầm?”
Tôn Nhị tính toán một chút rồi nói: “Nhiều nhất là hai tháng!”