Trước Khi Lưu Đày Ta Dùng Không Gian Khoắng Sạch Hoàng Cung (Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408: Người Như Vậy, Không Thể Không Đề Phòng

. Chương 408: Người Như Vậy, Không Thể Không Đề Phòng
Cho dù là có thần đăng thì cũng phải trừ hao thời gian cưỡi ngựa qua lại, cho nên gần hai tháng đã là thời gian nhanh nhất Tôn gia huynh đệ có thể đưa ra.

Tiêu Vũ gật gật đầu: “Được.”

“Vất vả cho các ngươi rồi.” Tiêu Vũ tiếp tục nói.

Có lẽ có người cảm thấy Tiêu Vũ hình như chỉ biết lừa người, nhưng thật ra Tiêu Vũ cũng biết cách dùng người biết người mình dùng, dùng nhân tài đúng nơi đúng chỗ, hơn nữa sự tin tưởng và cổ vũ của Tiêu Vũ sẽ cho người ta động lực rất lớn.

Phải biết rằng ở thế giới nơi Tiêu Vũ sống kiếp trước, cho dù là tiên sinh giàu nhất, lúc mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp khi không có người để dùng cũng phải dùng đủ loại cách thức để cổ vũ động viên thuộc hạ đấy.

Tiêu Vũ lại tìm Sở Duyên dặn dò vài câu: “Ngươi điều động một số người, đi theo Tôn gia huynh đệ này, giúp bọn họ một tay.”

Sau khi phái thuộc hạ đi.

Lý Uyển bưng một ít đồ ăn tới tìm Tiêu Vũ.

“A Vũ, đây là canh gà ta nấu cho ngươi, nếm thử xem.” Lý Uyển mỉm cười nói.

Nói xong Lý Uyển đặt canh gà lên bàn.

Tiêu Vũ thấy cảnh này vội vàng nói: “Tẩu tẩu, ngươi đang có thai, chuyện như vậy cứ giao cho hạ nhân đi làm là được rồi, không cần phải tự làm đâu.”

Lý Uyển lắc đầu nói: “Ta chỉ làm chút chuyện mà mình hay làm thôi.”

Nói đến đây, Lý Uyển bổ sung: “Ngươi vất vả như vậy, ta thân là tẩu tử chăm sóc ngươi một ít cũng là chuyện nên làm.”

Tiêu Vũ nhìn bụng Lý Uyển lớn hơn trước không ít, thần sắc ôn hòa hơn rất nhiều: “Hài tử trong bụng ngoan không?”

Lý Uyển gật đầu: “Ngoan.”

“A Vũ, hôm nay ta tìm ngươi vẫn muốn nói về chuyện của Nam An Vương, ngươi có phái người đi theo dõi Nam An Vương không?” Lý Uyển tiếp tục nói.

Tiêu Vũ gật đầu nói: “Ta đã giao người chú ý hắn ta rồi.”

Lý Uyển thở phào nhẹ nhõm: “Nên làm như vậy.”

“Nam An Vương này có thể hạ độc thủ với nữ nhân bên cạnh mình như vậy, thể hiện rõ ràng rằng con người Nam An Vương tuyệt đối không phải hạng người nhân từ nương tay.” Lý Uyển tiếp tục.

“Người như vậy, không thể không đề phòng!” Lý Uyển kiên định nói.

Tiêu Vũ đột nhiên nhớ tới một chuyện khác.

Nàng nói: “Muốn biết Nam An Vương có tâm địa khác hay không cũng có một cách.”

Nàng nhớ ra rằng mình đã từng lắp một cái camera giám sát trong thư phòng của Nam An Vương.

Nhưng mà vì nơi này không có mạng nên nàng phải tự đi lấy camera, cho nên từ khi lắp đặt tới nay nàng cũng chưa tới lấy.

Sau đó không gian xảy ra sự cố, nàng bị truyền tống đến Thịnh Kinh.

Lúc trở về, Trần Trắc phi lại đột nhiên mưu phản rồi.

Nàng còn chưa hồi phục tinh thần lại sau mấy chuyện này đã phải mở rộng căn cứ rồi.

Hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ trong căn cứ đều phải Tiêu Vũ quan tâm.

Tiêu Vũ phải làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện vừa xoay người đã quên.

Lý Uyển hỏi: “Có cách gì?”

Tiêu Vũ nói: “Ta đã sắp xếp sẵn một mật thám bên cạnh Nam An Vương.”

Lý Uyển có chút bất ngờ: “Người bên cạnh Nam An Vương... đều là tùy tùng đích thân hắn ta đưa đến đây vậy mà ngươi có thể sắp xếp một mật thám trà trộn vào đó! Đúng là khó tin!”

Tiêu Vũ cười cười: “Đợi tối nay ta sẽ lập tức truyền gọi mật thám kia vào, hỏi chuyện mật thám một chút là có thể tra ra xem chuyện của Trần Trắc phi có liên quan gì đến Nam An Vương hay không!”

Lý Uyển nhìn Tiêu Vũ, có chút vui mừng: “A Vũ trưởng thành rồi, trưởng thành hơn trước rất nhiều, nếu huynh trưởng ngươi còn sống, nhìn thấy ngươi như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Tiêu Vũ nghe Lý Uyển nhắc tới huynh trưởng.

Trong đầu liền hiện ra một thân ảnh cao lớn tuấn lãng, đó là huynh trưởng Tiêu Dục của nàng.

Lúc Tiêu Vũ vừa mới xuyên qua, giống như vẫn có bức tường chắn giữa nàng và thân nhân của Tiêu Vũ tiền nhiệm, nhưng hiện tại, ký ức của Tiêu Vũ tiền nhiệm đã hoàn toàn hòa hợp với ký ức của nàng.

Điều này cho nàng cảm giác rằng đó chính là huynh trưởng của nàng.

Tiêu Vũ hỏi: “Nếu chưa từng nhìn thấy thi thể huynh trưởng, vậy chứng tỏ huynh trưởng có thể vẫn còn sống.”

Nói đến đây, Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Ta sẽ phái người âm thầm tìm kiếm thử, có lẽ...”

Tiêu Vũ nói đến đây, lại ý thức được, mình không nên cho Lý Uyển hy vọng quá lớn.

Nếu cho người ta hy vọng, cuối cùng lại thành thất vọng, chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?

Đương nhiên, nếu chuyện này liên quan đến người thân của mình nhất định sẽ ôm vô vàn hy vọng

Lý Uyển cũng không từ chối lời đề nghị của Tiêu Vũ, rất vui mừng nói: “A Vũ, ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”
Bình Luận (0)
Comment