.
Chương 421: Bọn Ta Đối Xử Như Nhau
Tiêu Vũ cảm thấy Vạn Toàn có một chút tài năng trong việc quản lý, lại biết một chút nấu nướng nên tạm thời giao tiệm cơm cho Vạn Toàn quản lý.
Thực tế chứng minh Vạn Toàn cũng quản lý nhà ăn rất tốt, lần duy nhất rắc rối chính là sự kiện mọi người cùng nhau ăn nấm đánh rắm kia.
Tiêu Tiên Nhi đang chỉ vào mũi Vạn Toàn la hét: “Ngươi có biết ta là ai không? Ta họ Tiêu đấy!”
Tuy rằng trông Vạn Toàn có vẻ cung kính, nhưng hắn ta lại không có ý nhượng bộ: “Công chúa đã căn dặn trước, mặc kệ là ai tới đây ăn cơm cũng phải trả tiền!”
“Ta thấy là các ngươi cố ý làm khó ta!” Tiêu Tiên Nhi bất mãn nói.
“Bọn ta đối xử như nhau.” Vạn Toàn mặt không thay đổi nói.
Mặc dù Tiêu Tiên Nhi rất cố tình gây sự, nhưng Vạn Toàn vẫn rất chuyên nghiệp, không trở mặt ngay trước mặt mọi người.
Tiêu Tiên Nhi chỉ vào mấy người bên cạnh nói: “Mấy kẻ chăn heo nghèo kiết xác này làm sao có bạc để ăn cơm? Bọn chúng cũng có thể tới đây ăn cơm, vì sao ta không được?”
Tiêu Vũ nghe nàng ta nói thế thì đi nhanh về phía trước: “Trong mắt của ta, bọn họ không hề nghèo kiết xác chút nào mà là người lao động vinh quang nhất. Bọn họ nuôi heo, ta trả tiền công!”
Hơn nữa những người này ngoại trừ tiền công ra thì còn có heo thuộc về mình, đợi nuôi lớn rồi cũng có thể bán cho căn cứ.
“Nếu ngươi thiếu tiền để xài thì cũng có thể đi nuôi heo.” Tiêu Vũ thản nhiên nói.
“Cái gì? Ngươi muốn để ta đi nuôi heo? Lúc trước ngươi dùng chiêu này để đối phó với mẫu phi ta, bây giờ còn dùng chiêu này để làm khó ta sao? Khi ấy nếu không phải ngươi ép sát từng bước, vốn dĩ mẫu phi ta sẽ không đi đến bước đường đó. Ngươi chính là đao phủ giết người!” Tiêu Tiên Nhi nhìn Tiêu Vũ, tức giận nói.
Tiêu Vũ sầm mặt: “Tiêu Tiên Nhi, nếu ngươi không muốn tiếp tục ở trong căn cứ này được nữa thì có thể rời khỏi căn cứ bất kỳ lúc nào, làm một phạm nhân lưu đày bình thường.”
Nuôi heo thì sao?
Nàng đường đường Công chúa không phải cũng nuôi heo hả?
Những con heo trong không gian không phải cũng là nàng tự mình nuôi sao?
Muốn nói trong cả căn cứ ai là hộ nuôi heo lớn, ai nuôi heo nhiều nhất, Tiêu Vũ chỉ muốn nói một câu: Không phải ta thì là ai!
Gọi nàng là Trư Vương cũng không quá đáng!
“Người đâu, nhốt Tiêu Tiên Nhi lại, động chạm ta lại quấy rối trật tự, nhốt bảy ngày trước.” Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Đợi giam giữ xong, nếu nàng ta còn không biết nói tiếng người, vậy hãy kêu nàng ta cút ra khỏi căn cứ cho ta, ai xin tha cũng vô dụng!” Tiêu Vũ cười lạnh một tiếng.
Tiêu Tiên Nhi còn muốn kêu la, nhưng lúc này nàng ta đã không còn cơ hội nữa, bởi vì Tạ Vân Thịnh đã tới.
Tạ Vân Thịnh đích thân cầm đồ chặn miệng Tiêu Tiên Nhi, cho người áp giải Tiêu Tiên Nhi rời khỏi.
Lúc này Tiêu Vũ mới phát hiện trong căn cứ vậy mà không có nha môn.
Lúc trước toàn bộ Ninh Nam giống như một ngục giam vô cùng lớn đối với mọi người, nhưng sau khi có căn cứ ốc đảo, hoàn cảnh của Ninh Nam đã tốt hơn. Ngay cả bão cát ở nơi khác hình như cũng không lớn như vậy.
Tiêu Vũ quyết định phải xây dựng một nha môn.
Vốn dĩ Tiêu Vũ muốn giao chuyện trong căn cứ cho Chương Ngọc Bạch xử lý, nhưng sau đó nàng lại phái Chương Ngọc Bạch ra ngoài rồi.
Bây giờ trong căn cứ này rất cần chọn ra một vị Thủ quan để quản lý các loại án dân sự lớn nhỏ hoặc án hình sự trong căn cứ. Còn phải có một chỗ giam giữ phạm nhân.
Nếu có nhiều người giống như Tiêu Tiên Nhi, thật đúng là không có chỗ giam giữ!
Tuy rằng còn chưa tìm được Thủ quan, nhưng việc xây dựng cơ sở hạ tầng phải đuổi kịp.
Tiêu Vũ nghĩ vậy, lập tức căn dặn người bắt đầu xây dựng cơ sở hạ tầng.
Phía trước là công đường của quan phủ, phía sau là một dãy nhà tù.
Vừa mới bắt đầu xây dựng đã mang đến tác dụng đe dọa người khác, ít nhất không ai dám phạm tội nữa, bọn họ đều biết ở Ninh Nam này cũng không phải nơi ngoài vòng pháp luật!
Không bao lâu sau chuyện Tiêu Tiên Nhi bị nhốt lại đã truyền tới tai Nam An Vương. Nhưng Nam An Vương cũng không có phản ứng gì.
Thậm chí Tiêu Vũ còn cảm thấy suy đoán lúc trước của bản thân hơi quá đáng, Nam An Vương thật sự còn an phận thủ thường hơn nàng nghĩ. Chỉ có điều hai mẹ con Trần Trắc phi kia không an phận mà thôi.
Lúc Tiêu Vũ tiếp tục xây dựng căn cứ, cả nhà Vũ Văn ở Thịnh Kinh lại sống không được yên ổn.
Đâu đâu cũng là người đòi lương. Vũ Văn Phong đau đầu nhức óc. Trên triều đình, văn võ bá quan bên dưới đâu còn là văn võ bá quan nữa?