.
Chương 422: Vạn Hổ Bị Lưu Đày
Vũ Văn Phong nhìn xuống một cái, chỉ cảm thấy bên dưới toàn là con chim há miệng gào khóc đòi ăn!
“Bây giờ nạn dân càng lúc càng nhiều, kính xin bệ hạ mở kho cứu tế!” Có người không nhịn được nói.
Vũ Văn Phong nói bằng giọng lạnh lùng: “Ở đâu còn lương thực nữa hả? Đều bị người ta trộm hết rồi.”
“Bệ hạ, có, tuy rằng lúc trước lương thực của Kiến An đã mất, nhưng lương thực của quân đội vẫn còn!” Có người nhắc nhở.
Vũ Văn Phong tức giận nói: “Láo xược! Lương thực đó cũng có thể động vào sao?”
Người nói chuyện tiếp tục: “Thế nhưng bệ hạ, năm đó ngài thân là Thừa tướng đã phân chia lương thực dư thừa không chỉ một lần. Còn có Hộ bộ Thượng thư đại nhân cũng chia giúp không ít.”
“Tạm thời không có trận chiến phải đánh, số lương thực kia lại đủ cho binh sĩ ăn hai năm, bây giờ chia ra một ít để vượt qua cửa ải khó khăn trước mới là sách lược vẹn toàn!” Người này tiếp tục nói.
Vũ Văn Phong nhìn người này, cuối cùng không nhịn được nói: “Vạn Bá! Ngươi cũng là người theo nghiệp lính, bây giờ mới trở thành quan ở kinh thành một năm đã quên vất vả của các binh sĩ rồi sao?”
Vẻ mặt Vạn Bá ngay thẳng: “Thần chỉ phân ưu giải nạn thay bệ hạ.”
Cũng không phải Vũ Văn Phong không có lương thực, chỉ là ông ta không muốn gánh chịu bất kỳ nguy hiểm nào mà thôi.
Đúng là không có ngoại bang tấn công, nhưng chủ yếu ông ta lo sau khi giảm bớt binh sĩ sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị Hoàng đế của mình.
Quân quyền trong tay, ông ta mới có thể vô tư ngồi vững vàng trên long ỷ!
Lúc Vũ Văn Phong không giải quyết được vấn đề thì thích giải quyết người đưa ra vấn đề.
“Người đâu! Tịch biên, lưu đày toàn bộ Vạn gia từ trên xuống dưới!”
Hiện tại đối với Vũ Văn Phong, Ninh Nam là chỗ há mồm là nói ra, giống như thùng rác của Vũ Văn Phong vậy.
Những người khiến ông ta đau đầu trên triều đình đều bị ông ta lưu đày.
Vũ Văn Phong đã xem Ninh Nam thành một nơi chôn xương, nhưng ông ta lại không biết Tiêu Vũ đang xây dựng cơ sở hạ tầng một cách rầm rộ ở Ninh Nam.
Lúc Vạn Hổ biết tin phụ thân nhà mình vì chống đối Hoàng đế trên triều đình mà cả nhà bị lưu đày thì vẻ mặt bi thương, thế nhưng lại có một loại cảm giác kỳ lạ.
Năm đó hắn ta áp giải dư nghiệt của hoàng tộc Tiêu thị Tiêu Vũ, còn có hai vị nương nương kia cùng đến Ninh Nam.
Lúc trước phụ thân vì rèn luyện hắn ta mà đưa hắn ta và mấy thuộc hạ cùng nhau đi làm sai dịch.
Không ngờ rằng... bây giờ hắn ta lại đi trên con đường lưu đày một lần nữa. Chỉ là đáng tiếc, lần này không phải sai dịch mà là phạm nhân rồi.
Đúng thế, Vạn Bá này chính là phụ thân của Vạn Hổ, hai cha con này đều là loại người ngay thẳng.
Vạn Bá có thể làm quan hoàn toàn vì trên người ông ấy có quân công, vì vậy tuy rằng trước kia ông ấy xem như phe của Vũ Văn Phong, nhưng không hề tham gia vào những chuyện kia của Vũ Văn Phong.
Ông ấy chỉ phụ trách cầm binh đánh giặc, hơn nữa lúc Vũ Văn Phong mưu quyền soán vị, đúng lúc ông ấy đang chịu tang ở nhà.
Bây giờ Vạn Bá cũng không ngờ rằng bầu không khí trên triều đình vậy mà đã thành ra như vậy!
Người Vạn gia nhanh chóng bước lên con đường lưu đày.
Giải quyết xong một cái gai, tuy rằng mọi người bên ngoài không sao, nhưng cuộc sống cực khổ kia cũng rõ ràng.
Lúc trước triều đình không phát bổng lộc, người lòng dạ độc ác to gan còn có thể vơ vét mồ hôi nước mắt của dân chúng. Nhưng bây giờ thì sao? Mồ hôi nước mắt của dân chúng ở đâu ra nữa?
Những dân chúng không bị vơ vét cũng đang đau khổ kêu gào liên tục.
Nghe nói gần đây nạn sơn tặc đã bắt đầu hoành hành, không ít người ăn không no đều bị ép lên Hắc Phong trại.
Đúng vậy, sơn trại mới xuất hiện được gọi là Hắc Phong trại.
Hắc Phong quay về nghề cũ, thành lập Hắc Phong trại một lần nữa. Nhưng lần này không giống với lúc trước, lần này Hắc Phong không thiếu tiền!
Hắc Phong trại tung ra lời nói, chỉ cần đến sơn trại là có thể ăn no mặc ấm, nhưng nếu đã tới Hắc Phong trại thì phải tuân thủ quy tắc của Hắc Phong trại.
Mọi người lập tức hưởng ứng tập trung lại. Người ăn không no chỉ có thể lên núi.
Có câu quan muốn dân phản, dân buộc phải phản!
Cả nhà Vũ Văn không nỡ giảm bớt quân đội, còn không chịu hạ thấp tiêu chuẩn cuộc sống của mình, lại muốn trưng thu thuế má của bách tính bình thường, tất nhiên đánh mất lòng dân.