.
Chương 431: Tiến Cử
Cũng may bây giờ tên Lưu Canh này cực kỳ tin phục nàng, tuy rằng nội tình của ông ta không hề tốt đẹp gì, nhưng hiện tại vẫn có thể miễn cưỡng dùng một chút.
Tuy rằng chỉ có thể làm một sứ giả nhưng Lưu Canh lại cảm thấy rất thỏa mãn.
Ông ta xoa tay, rất có ý định làm một vố lớn.
Sau khi đuổi Lưu Canh đi, Tiêu Vũ tìm một chỗ không có ai tiến vào không gian, dịch chuyển bản thân về căn cứ ốc đảo.
Lần dịch chuyển này, Tiêu Vũ phát hiện tinh thần lực mà mình phải tiêu hao đã ít hơn ban đầu lúc dịch chuyển một chút.
Xem ra chuyện dịch chuyển này... sử dụng nhiều lần sẽ tiêu hao tinh thần lực khiến người ta suy yếu
Nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, ưu điểm chính là có thể khiến cho nàng thành thạo thoải mái hơn.
Tiết kiệm một lần dịch chuyển cần tinh thần lực.
Tiêu Vũ trở lại căn cứ, đi tìm Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm trước.
“Công chúa, người đã tới rồi!” Bùi Kiêm rất vui mừng.
Tiêu Vũ khẽ gật đầu.
“Công chúa có gì dặn dò?” Bùi Kiêm hỏi.
Tiêu Vũ nói: “Bây giờ căn cứ chúng ta đang là lúc cần dùng người, nhưng nhân tài không nhiều lắm... không biết Bùi đại nhân có thể nghĩ cách một chút hay không?”
Bùi Kiêm nghe nàng nói thế thì lập tức bảo: “Thì ra là vì chuyện này, cho dù Công chúa không đến tìm lão thần, lão thần cũng sẽ đến tìm Công chúa.”
“Năm đó có không ít thần tử bất mãn với nhà Vũ Văn, đều bị chèn ép, tuy rằng không bị lưu đày nhưng không được trọng dụng. Nếu Công chúa tin tưởng lão thần, lão thần có thể viết một lá thư kêu bọn họ nghĩ cách cũng lưu đày đến Ninh Nam!”
“Đến lúc đó, Công chúa người sẽ không cần phải buồn phiền vì không có người để dùng nữa!” Bùi Kiêm kiên định nói.
Tiêu Vũ nói: “Bùi đại nhân làm việc thì ta yên tâm rồi.”
Cảm nhận được sự tin tưởng của Tiêu Vũ, Bùi Kiêm rất vui vẻ, lập tức múa bút vẩy mực.
Chẳng mấy chốc ông ấy đã viết ra mấy bức mật tín.
Lại bộ Thượng thư Bùi Kiêm ở trong triều nhiều năm nên hiểu từ trên xuống dưới triều đình và dân gian vô cùng rõ.
Người nào có tác phong thế nào, trong lòng ông ấy đều biết.
Gửi phong thư này chính là để triệu tập những người không lấy được bổng lộc, lòng mang bất mãn với cả nhà Vũ Văn tới đây.
Bùi Kiêm viết thư xong, Tiêu Vũ lập tức quyết định đích thân đi đưa.
Nếu như bây giờ nàng đã có thể dùng không gian dịch chuyển tức thời, vậy thì thật sự không cần phải cho người ra roi thúc ngựa đi đưa thư nữa.
Vả lại nàng đích thân đi đưa thư cũng có thể âm thầm cẩn thận quan sát về tác phong của mấy nhà một chút.
Nếu người nhận thư muốn bán đứng Bùi Kiêm, nàng cũng có thể âm thầm xoèn xoẹt người đó, tuyệt đối sẽ không để tin tức rò rỉ ra ngoài.
Số lần dùng chức năng dịch chuyển tức thời càng nhiều, Tiêu Vũ càng cảm thấy trôi chảy.
Lần này Tiêu Vũ chỉ tĩnh tọa trong không gian, tìm cảm giác huyền diệu khó giải thích đó, trong lòng không ngừng lẩm nhẩm Thịnh Kinh.
Kèm theo cảm giác hơi chóng mặt, không gian của Tiêu Vũ đã xuất hiện ở Thịnh Kinh.
Tiêu Vũ phát hiện khoảng cách dịch chuyển tức thời càng xa thì mức độ tiêu hao của tinh thần lực càng lớn. Giống như nàng dịch chuyển từ Ninh Nam đến Thương Ngô sẽ không có cảm giác chóng mặt này.
Nhờ vậy Tiêu Vũ mới biết lúc trước nàng còn cho là sau khi mình uống rượu thì chóng mặt mới có thể dịch chuyển tức thời.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện chóng mặt này có thể là vì dịch chuyển tức thời.
Thế chẳng phải là nàng đã lẫn lộn đầu đuôi rồi à?
Sau khi xuất hiện ở Thịnh Kinh, Tiêu Vũ nhìn thư trên tay, lập tức lên kế hoạch đi đưa thư.
Người đầu tiên phải đi tìm hiểu chính là Ngự sử Đại phu Triệu Tuyền.
Theo Bùi Kiêm giới thiệu, mặc dù hiện tại Triệu Tuyền đang ở trên triều đình của Vũ Văn gia nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến tiên đế.
Người như vậy, theo Tiêu Vũ thấy quả thật là loại người hiếm thấy, nhất định nàng phải đích thân đi xem thử để bày tỏ sự tôn trọng của mình!
Sau khi Triệu Tuyền hạ triều trở về thì tâm trạng rất khó chịu.
Triệu phu nhân thấy thế thì hỏi: “Lão gia, ngươi làm sao vậy?”
Triệu Tuyền trầm giọng nói: “Bây giờ trên dưới triều đình và dân gian không hề có một người dám nói thật, tất cả đều là loại a dua nịnh hót!”
Triệu phu nhân thở dài một hơi: “Lão gia, ngươi bớt giận đi...”
Triệu Tuyền nói xong, trên mặt lại có chút bi thương: “Đáng tiếc bây giờ ta cũng không dám nhiều lời, không phải là ta quan tâm chức quan này... chỉ là… nếu là tiền triều...”