.
Chương 441: Công Chúa Nói Gì Thì Ta Sẽ Tin Cái Đó
Tiêu Vũ sợ Tiểu Lâm Tử không tin nên nói tiếp: “Ta đã thỏa thuận thân thiện với bọn chúng, không đánh nhau!”
“Công chúa nói gì thì ta sẽ tin cái đó!” Tiểu Lâm Tử lập tức tỏ thái độ.
Hơn nữa mặc kệ Công chúa làm gì, hắn ta cũng không nên nghi vấn, vừa rồi chỉ là tại quá hoảng sợ mà thôi.
Tiêu Vũ hỏi: “Được rồi, nạn khỉ của ngươi ta đã giúp ngươi giải quyết xong, bây giờ ta muốn đến sơn trại tiếp theo, sơn trại tiếp theo tên là gì?”
Tiểu Lâm Tử trả lời: “Sơn trại tiếp theo là Xích Mao trại.”
Tiêu Vũ biết tên Xích Mao này, tóc hơi vàng, chắc là khi còn nhỏ bị thiếu dinh dưỡng.
Ngoại hình hắn ta xấu xí, là một trong số những thuộc hạ đắc lực của Hắc Phong lúc trước.
Ngoại trừ việc đầu óc không được thông minh lắm ra thì không còn khuyết điểm nào khác.
Trên thực tế, mấy người của Hắc Phong trại thật sự không có đầu óc gì.
Tiểu Lâm Tử đã coi như người thông minh rồi, nhưng Tiểu Lâm Tử lại dễ mềm lòng.
Tóm lại, người đầu óc thông minh thì đã chẳng làm ra chuyện thu nhận người già yếu bệnh tật trên đường thu phí qua đường.
Tiêu Vũ nói: “Được rồi! Ta đi đưa ấm áp cho bọn họ.”
Tiêu Vũ vất vả một phen, trong vòng mấy ngày đã chạy hết tám sơn trại.
Lúc này trong sơn trại có tổng cộng gần năm mươi ngàn sơn tặc.
Người có thể sử dụng được trong tay Tiêu Vũ cũng càng nhiều.
Hơn nữa hai huynh đệ Triệu gia đã áp giải mấy vị đại nhân và gia quyến của bọn họ cùng nhau lưu đày.
Lúc này bọn họ đang nhìn một số người nghỉ ngơi cách đó không xa, phát ra một ít nghi vấn: “Hửm, sao những người này lại đi chung đường với chúng ta?”
Lúc này Tiền Xuyên cầm một túi nước đưa cho Tiểu Phương: “Tiểu Phương, ngươi uống đi! Vất vả cho ngươi rồi, chờ chừng nào đến nơi, ngươi có thể ăn tất cả hoa quả ngon trên thiên hạ! Ăn thứ giống như nương nương trong cung vậy!”
Tiểu Phương gật đầu nói: “Tiếp tục lên đường đi!”
“Ồ, Tiền Xuyên, ngươi nói xem những người kia là bị lưu đày hả? Sao chúng ta lại đi chung con đường với phạm nhân lưu đày vậy?” Có thôn dân đi chung không nhịn được hỏi.
Tiền Xuyên có chút chột dạ, còn không phải là chỗ lưu đày à.
Nhưng hắn ta vẫn tiếp tục nói: “Có lẽ là trùng hợp thôi.”
Mọi người cũng chỉ tò mò chứ không thật sự tìm tòi nghiên cứu cái gì.
Thật ra bọn họ cũng không sống nổi nữa nên vội vàng muốn tìm một lối ra.
Tiểu Phương bị Tiền Xuyên thuyết phục, trở về lập tức khuyên phụ thân lý trưởng của mình.
Nhà của Tiểu Phương rất có uy vọng trong thôn, vì vậy mọi người lập tức quyết định đều ra ngoài xông pha một lần với Tiền Xuyên.
Hai nhóm người này cùng nhau lên đường không gần không xa.
Chờ lúc sắp đến Hắc Phong trại, đột nhiên Triệu Thiếu Do nghe thuộc hạ bẩm báo: “Công tử, bên này xảy ra nạn trộm cướp, có vài sơn trại cỡ lớn, chúng ta phải cẩn thận một chút...”
Triệu Thiếu Do bất giác có chút căng thẳng.
“Tăng cường đề phòng!”
Đợi lúc mọi người tiến vào khu vực của Hắc Phong trại, chỉ thấy Hắc Phong đi đầu dẫn một đám người giục ngựa mà tới.
Đội ngũ của Tiền Xuyên và đội ngũ lưu đày đều trở nên căng thẳng.
Triệu Thiếu Do đã rút đao ra, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu!
Tiểu Phương vô cùng hồi hộp: “Chúng ta gặp phải sơn tặc sao?”
Chỉ thấy sau khi Hắc Phong tới gần thì kéo chặt dây cương: “Tiền Xuyến Tử!”
Tiền Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy Hắc Phong.
Ồ, sơn tặc ở đâu chứ, đây không phải là “người nhà” của mình sao?
“Hắc Đại ca, là ngươi à!” Tiền Xuyên nói.
Hắc Phong bảo: “Chủ thượng niệm tình các ngươi trên đường vất vả, kêu ta tới đưa một ít xe ngựa cho các ngươi.”
Tiền Xuyên lập tức lệ rơi đầy mặt. Công chúa đúng là người tốt!
Người của Hắc Phong trại dắt xe ngựa phía sau lưng qua, trên mấy chiếc xe ngựa còn buộc các loại vật tư cần thiết trên đường.
“Phía trước là Triệu công tử đúng không?” Hắc Phong hỏi.
Triệu Thiếu Do cũng ngây ngẩn cả người: “Phải!”
Hắc Phong xoay người xuống ngựa, nhún người tiến lên, thoáng cái đã tóm lấy tay của Triệu Thiếu Do, vô cùng nhiệt tình nói: “Người nhà! Rốt cuộc ta cũng nhìn thấy ngươi rồi!”
Vẻ mặt Triệu Thiếu Do mờ mịt.
Hắc Phong lại nói: “Vị này chính là Trình đại nhân đúng không?”
“Còn vị này nữa, là Thường đại nhân đúng không?”
“Người một nhà!” Hắc Phong mở miệng là một tiếng người một nhà.
“Có muốn đến sơn trại của bọn ta làm khách không?” Hắc Phong hỏi.
Triệu Thiếu Do vẫn rất cảnh giác: “Ừm... không cần đâu.”
Hắc Phong tiếc nuối nói: “Cũng đúng, các ngươi còn vội vàng lên đường mà. Có điều không sao, các ngươi đã tới rồi, ta có thể để các ngươi đi tay không được à?”