.
Chương 442: Đây Là Ăn Cướp Sao?
“Người đâu! Đưa xe ngựa!” Hắc Phong lại nói.
Chờ đến khi mọi người ngồi lên xe ngựa, hơn nữa còn ăn hạt dưa mứt hoa quả trên xe ngựa, giống như dạo chơi đi ngang qua khu vực Hắc Phong trại, tất cả mọi người đều mờ mịt.
Bên Tiền Xuyên khá dễ giải thích, hắn ta chỉ bảo mình đã từng có ơn với Hắc Phong.
Về phía đội ngũ lưu đày bên này, tất cả mọi người đều rất nghi hoặc.
“Ta nói này, đây là sơn tặc cướp đường đúng không? Không ăn cướp còn đưa vật tư hả?” Thường Tử Thương thắc mắc hỏi.
Triệu Nhị công tử cũng hỏi theo: “Có phải là một cái bẫy hay không?”
Bên kia Trình Phương đã bắt đầu ăn gì đó.
“Có thể có bẫy gì? Hạt dưa ngon thật!”
Mọi người hốt hoảng rời khỏi nơi này.
Về phần Tiêu Vũ, lúc này nàng đã trở lại không gian, chuẩn bị dịch chuyển về Ninh Nam rồi.
Lần này Tiêu Vũ muốn đến rãnh trời xem thử, nhiều người tới đây như vậy, Tiêu Vũ đang lo trang bị liên thông rãnh trời không ổn nên định đi xem thử có nguy hiểm hay không, sau đó sửa lại một chút.
Tuyệt đối không thể để người của mình gặp nguy hiểm được!
Tiêu Vũ dịch chuyển tới khu vực gần rãnh trời.
Nàng bước ra từ trong không gian, bước chân nhẹ nhàng đi thị sát rãnh trời, ai ngờ vừa mới tới gần Tiêu Vũ đã nhìn thấy người quen!
Ồ, đó chẳng phải là Vạn Hổ sao? Tên này trở về làm gì? Không phải là hắn ta biết chuyện ở Ninh Nam nên trở về gây chuyện đấy chứ?
Tiêu Vũ vẫn có chút bóng ma tâm lý với tên Vạn Hổ này.
Giết thì không giết được, nhưng không giết lại lo đây chính là một mối họa.
Có điều ngay sau đó Tiêu Vũ đã phát hiện trên chân của bọn họ đều đeo xiềng xích.
Khoan đã, đeo xích chân à! Bị... lưu đày? Nàng vậy mà không biết tin tức này!
Có điều chuyện này cũng không thể trách Tiêu Vũ được, Vũ Văn Phong kia ngày nào cũng lưu đày người khác. Ông ta lo lắng người khác nói mình thích giết chóc thành tính, vẫn muốn một chút thể diện nên mới lưu đày thần tử.
Nhiều người bị lưu đày, Tiêu Vũ cũng không thể nào biết được tình hình của mỗi người.
Chuyện này thật đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Bị lưu đày à!
Tiêu Vũ không nhịn được muốn cười.
Lúc này Vạn Bá đã đi tới trước mộ phần của Công chúa, hành lễ với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì rất bất ngờ.
Phần mộ này đã nằm ở đây nhiều ngày rồi, bản thân Tiêu Vũ cũng không để bụng chuyện ít người tế bái gì, chỉ cần nàng còn sống là được! Người biết Tiêu Vũ còn sống ai lại đi tế bái chứ?
Người áp giải bọn họ thấy bọn họ đã tiến vào Ninh Nam thì rời đi rồi.
Tiêu Vũ kiểm tra chỗ liên thông rạch trời an toàn, sau khi xác định an toàn lại sửa chữa một chút, lúc này mới cưỡi ngựa đuổi theo.
Lúc này Vạn Bá đang cảm thán: “Ninh Nam nóng bức như vậy, sợ rằng người bị lưu đày tới đây rất khó sống sót. Vạn Hổ, đều tại cha liên lụy ngươi.”
Vạn Hổ buồn bực nói: “Phụ thân đừng tự trách!”
Lúc Tiêu Vũ cưỡi ngựa tới đã thu hút sự chú ý của người Vạn gia.
Vạn Bá nhìn về phía Tiêu Vũ: “Ở đây còn có người sống à?”
Vẻ mặt Tiêu Vũ đờ đẫn: “Ta không phải người sống thì còn có thể là nữ quỷ hay sao?”
Vạn Bá ho nhẹ một tiếng: “Lão phu bái kiến cô nương, không biết cô nương là người phương nào? Đuổi theo là muốn làm gì?”
Tiêu Vũ nói: “Ta thấy vừa rồi các ngươi tế bái Công chúa tiền triều, vì vậy muốn tiến lên hỏi thử, vì sao các ngươi lại tế bái nàng?”
Vạn Hổ trả lời thay phụ thân của mình: “Nghĩ lại thì Công chúa cũng là một người đáng thương.”
Tiêu Vũ nói: “Thật ra Tiêu Vũ không đáng thương.”
“Nếu lúc trước ta có thể tha cho nàng một con đường sống...” Vạn Hổ có chút tự trách.
Tiêu Vũ không nhịn được cười, lúc này đã hối hận rồi à! Sớm như vậy không phải được rồi sao?
Đương nhiên, trước khi Vạn Hổ đến Ninh Nam cũng không quản thúc bọn họ nghiêm khắc cho lắm, là chính bản thân nàng không muốn chạy trốn thì còn cách nào khác nữa chứ?
Vạn Bá thở dài một tiếng: “Tiếc cho hoàng tộc Tiêu thị!”
Tiêu Vũ hỏi: “Nếu có thể cho các ngươi một cơ hội lựa chọn, các ngươi chọn đi theo Vũ Văn Phong, hay là hoàng tộc Tiêu thị?”
Vạn Bá híp mắt nhìn Tiêu Vũ: “Ngươi là người do triều đình phái tới sao?”
“Trở về nói cho bọn họ biết, Vạn Bá ta sẽ không lựa chọn bất kỳ kẻ nào, chỉ chọn dân chúng. Vũ Văn Phong là hôn quân, sớm muộn gì cũng sẽ ác giả ác báo!”
Tiêu Vũ hài lòng nhìn Vạn Bá. Vẫn còn cứu được.
Những người Vạn gia này không tính là người xấu gì. Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng Vạn Hổ còn có thân phận như thế.