.
Chương 445: Thần Bằng Lòng Phân Ưu Cho Bệ Hạ
Đến Ninh Nam, đường xá xa xôi, ai biết liệu có chết dọc đường hay không?
Thứ hai là ai lại muốn đi đào mộ người chết chứ? Không thấy xui xẻo sao?
Huống chi, làm xong việc này cũng sẽ không có khen thưởng gì quá lớn, nói ra cũng không dễ nghe. Chẳng lẽ còn muốn nói cho người khác biết mình vì đào mộ phần của người khác nên mới được trọng dụng sao?
Trong lúc nhất thời triều đình lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng.
Ngay khi Vũ Văn Phong muốn nổi giận, Thẩm Hàn Thu đứng ra: “Thần bằng lòng phân ưu cho bệ hạ.”
Sau khi Vũ Văn Phong nghe thấy lời này đã đủ hài lòng rồi.
“Vậy chuyện này giao cho ngươi.” Vũ Văn Phong mở miệng nói.
“Chân Pháp đạo trưởng, làm phiền ngươi đi với hắn ta một chuyến, cúng bái làm lễ một lần, giải quyết cho xong mối họa này!” Vũ Văn Phong tiếp tục nói.
Chân Pháp đạo trưởng vội vàng đồng ý: “Tuân chỉ.”
Triệu Kiếm nhanh chóng biết được công tử nhà mình nhận được mệnh lệnh như vậy.
Hắn ta cảm thấy rất khó hiểu: “Đại nhân, ngài thật sự muốn đến Ninh Nam đào mộ của Tiêu Vũ sao?”
Thẩm Hàn Thu híp mắt nói: “Lệnh của bệ hạ, buộc phải tuân theo.”
Triệu Kiếm mở miệng nói: “Nhưng ta nghe nói là đại nhân tự mình chủ động xin đi giết giặc.”
“Đại nhân, có đôi khi ta thật sự không thể hiểu nổi ngài. Rốt cuộc ngài yêu Tiêu Vũ hay là hận Tiêu Vũ?” Triệu Kiếm nghi hoặc nói.
Nếu nói là hận, người cũng đã chết rồi, còn phải hận sao?
Hắn ta cảm thấy đại nhân nhà mình giống như không bỏ xuống được hơn.
Thẩm Hàn Thu híp mắt nhìn Triệu Kiếm: “Câm miệng!”
Triệu Kiếm lập tức không dám nhiều lời nữa.
Một hồi lâu sau, Thẩm Hàn Thu mới giải thích: “Ta chỉ không muốn ở lại Thịnh Kinh, muốn ra ngoài giải sầu một chút.”
Triệu Kiếm nghe thấy thế thì bảo: “Vậy đại nhân là vì trốn Vũ Văn Thành rồi.”
Nhắc tới Vũ Văn Thành, Thẩm Hàn Thu lập tức mặt mày nổi giận: “Đáng chết!”
Bất kể nói thế nào, Thẩm Hàn Thu vẫn lên đường.
Tốc độ cưỡi ngựa của Thẩm Hàn Thu rất nhanh, về phần Chân Pháp đạo trưởng kia thì lại cưỡi ngựa rất chậm.
Thẩm Hàn Thu vô cùng tức giận, đặt Chân Pháp đạo trưởng lên trên ngựa của mình luôn.
Trên đường đi suýt chút nữa Chân Pháp đạo trưởng đã bị Thẩm Hàn Thu xốc nảy tới nôn ra.
Sau khi Tiêu Vũ nghỉ ngơi mấy ngày thì chuẩn bị đi đưa thư cho mấy huynh đệ của Vạn Bá.
Sở dĩ nàng không đi ngay là vì lo lắng đợi sau này những người đó đến sẽ phát hiện thư được đưa quá nhanh, thống nhất khẩu cung với Vạn Bá xong, à không, dùng sai từ rồi, hẳn là nói chuyện với Vạn Bá xong thì phát hiện buổi sáng Vạn Bá mới viết thư xong, buổi chiều thư đã đến nơi thì cũng không dễ giải thích.
Tạm thời Tiêu Vũ vẫn chưa muốn để người khác biết về chức năng dịch chuyển của mình.
Đương nhiên, chuyện này sau này hẵng nói, nếu thật sự không giấu được, Tiêu Vũ cũng không thèm để ý.
Mấy ngày sau, Tiêu Vũ xuất hiện ở Thịnh Kinh.
Nàng bắt đầu đưa thư cho từng người, phương thức đưa thư cũng giống như lúc trước đi tìm Triệu Tuyền.
Tiêu Vũ hoàn thành nhiệm vụ một cách vô cùng nhẹ nhàng. Có điều khi tập trung những người này lại một chỗ, thương lượng xem làm sao có thể thuận lợi rời khỏi Thịnh Kinh thì...
Có người mở miệng nói: “Thẩm Hàn Thu cũng đã chạy tới Ninh Nam, trên đường đi chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, đừng đụng phải Thẩm Hàn Thu, bị Thẩm Hàn Thu phát hiện ra manh mối gì.”
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì cảm thấy tóc của mình muốn dựng đứng hết cả lên: “Các ngươi nói gì? Thẩm Hàn Thu cũng tới Ninh Nam rồi hả? Thẩm Hàn Thu tới Ninh Nam làm gì?”
“Chắc là đào mộ phần của Công chúa rồi. Nghe nói mộ của Công chúa Tiêu Vũ ở đó, chắc là Thẩm Hàn Thu muốn đào Công chúa lên.”
Nói tới đây trong lòng mọi người có chút căm phẫn: “Những người này thật là đáng giận! Công chúa đã qua đời rồi mà còn không muốn tha cho Công chúa.”
Tiêu Vũ nghe thấy lời này thì hoàn toàn khó hiểu.
Sao những người này lại muốn đào mộ của nàng lên? Nàng trêu chọc ai chứ?
Tuy rằng đó là mộ trống, nhưng vừa nghe nói có người muốn đào mình từ trong đất ra là Tiêu Vũ cũng cảm thấy xui xẻo rồi!
Tiêu Vũ không nhịn được hỏi: “Tại sao bọn họ phải làm như vậy? Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện Công chúa giả chết rồi sao?”
Tiêu Vũ hỏi ra miệng.
Tôn Thiện nghe thấy lời này thì vô cùng hoảng sợ: “Cái gì? Công chúa... Công chúa chưa chết?”
Tôn Thiện này là Phó tướng của Vạn Bá.
Tiêu Vũ bất lực đỡ trán, thật sự là nhất thời sơ sẩy, nói lỡ miệng.