.
Chương 448: Ngươi Còn Nhớ Hạ Vũ Hà Bên Hồ Đại Minh Không?
Nàng đội tất chân cả ngày, mang trang sức trên đầu nhất định không tiện! Làm vậy chẳng phải sẽ móc rách tất chân sao! Vì vậy, trên đầu nàng cũng không có trang sức.
Như vậy hiện tại xấu hổ rồi.
Tiêu Vũ nhìn hai thủ vệ kia mắt lớn trừng mắt nhỏ, chờ mong nhìn mình. Hai tay nàng trống trơn, trong lòng mờ mịt.
Ra tay?
Một mình nàng đánh hai tên này tất nhiên không thành vấn đề, nhưng đây là cửa thành, có hộ thành quân đấy.
Nàng là lính đặc chủng nhưng cũng không phải thần! Dưới tình huống không có không gian, cho dù là hai đấm có thể địch bốn tay cũng không thể đánh lại một đám người đúng không?
Tiêu Vũ ho nhẹ một tiếng: “Ta ra ngoài vội nên không mang theo tiền... Ừm, nếu tiện thì chi bằng hai người các ngươi về nhà với ta, đến nhà của ta lấy tiền được không?”
Hai tên thủ vệ kia nhìn nhau.
Một tên trong đó lập tức nghiêm nghị quát lớn: “Ngươi đang nói nhảm gì đấy? Ai đòi tiền của ngươi? Ngươi đừng có ăn nói lung tung vu oan người tốt!”
Tiêu Vũ nghĩ thầm trong lòng, ha ha, không phải đòi tiền? Không phải đòi tiền thì còn chờ nàng tìm tiền trên người à?
“Nhường đường một chút!”
“Tránh ra hết, xe ngựa của Ngụy Vương điện hạ tới!” Có người cất giọng nói.
Tiêu Vũ nghe thấy thế thì lập tức mừng rỡ.
Ngụy Vương!
Ở cả Thịnh Kinh chỉ có một Ngụy Vương!
Tiêu Vũ lập tức mừng rỡ nói: “Ngụy Vương điện hạ!”
“Ngươi làm gì đó? Đây chính là Ngụy Vương, bây giờ Ngụy Vương chính là tâm phúc hiện tại của bệ hạ!” Hai tên thủ vệ kia không nhịn được nói.
Không ai ngờ rằng chỉ là một con tin mà thôi, vậy mà có thể trở thành tâm phúc trên triều đình.
Có điều nghe nói vị Ngụy Vương này rất biết nịnh hót, bệ hạ rất thích người như Ngụy Vương.
“Này, các ngươi đừng cản ta, ta là người quen với Ngụy Vương điện hạ.” Tiêu Vũ thấy hai tên thủ vệ mắt mù này còn ngăn cản mình thì rất khó chịu.
“Ngụy Ngọc Lâm!” Tiêu Vũ lại kêu.
Lúc này Thiết Sơn cũng ở trong xe ngựa với Ngụy Ngọc Lâm, hắn ta không nhịn được nói một câu: “Công tử, sao ta lại cảm thấy mình nghe nhầm nhỉ? Hình như ta nghe thấy giọng nói của người nào đó.”
Thiết Sơn không dám nói thẳng ra hai chữ Công chúa. Ở đây chính là cửa thành Thịnh Kinh, người tới người đi, rất dễ họa từ miệng mà ra.
Ngụy Ngọc Lâm vén rèm xe ngựa lên, nhìn bên cạnh một cái, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Vũ một thân đen thui.
Trong lòng Ngụy Ngọc Lâm kết luận đây chính là Tiêu Vũ! Bởi vì cô nương gia bình thường sẽ không ăn mặc thành như vậy, cũng chỉ có Tiêu Vũ mới không làm theo lẽ thường như thế.
Ngụy Ngọc Lâm ra hiệu dừng xe, sau đó từ trong cửa sổ nhỏ bên cạnh xe ngựa hỏi: “Gọi ta sao?”
Tiêu Vũ thấy Ngụy Ngọc Lâm chú ý tới mình thì rất vui mừng: “Đúng! Gọi ngươi đấy.”
Ngụy Ngọc Lâm nhìn Tiêu Vũ, hỏi: “Chúng ta có quen biết nhau sao?”
Tiêu Vũ biết nhất định là Ngụy Ngọc Lâm đã nhận ra mình rồi, tên này cố ý hỏi như vậy.
Tiêu Vũ kéo cổ họng nói: “Đương nhiên là quen rồi! Ngụy Vương điện hạ, lẽ nào ngươi quên Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh* rồi sao?”
(*Hạ Vũ Hà là mẹ của Hạ Tử Vi trong Hoàn Châu Cách Cách, người phụ nữ mà Càn Long gặp được trong lúc Nam tuần, hứa đưa về cung nhưng lại không thực hiện lời hứa. Sau này khi mẹ mất, Hạ Tử Vi đi tìm gặp Càn Long đã nói câu này nhằm nhắc cho Càn Long nhớ về mẹ của mình.)
Ngụy Ngọc Lâm: “...”
Ai có thể nói cho hắn biết, Hạ Vũ Hà bên hồ Đại Minh là ai không?
Tiêu Vũ hỏi: “Ngụy Vương điện hạ, chúng ta cũng là người có tình xưa, nếu đã gặp nhau, có thể cho ta mượn năm lượng bạc được không?”
Tiêu Vũ cảm thấy lời này nói không sai. Ít nhiều gì hai người cũng từng có hôn ước, còn không phải là tình xưa hay sao?
Thiết Sơn không nhịn được ôm mặt, quả thật là không dám nhìn.
Sao Tiêu Vũ có thể vô sỉ như vậy!
Công tử nhà hắn ta đã đưa núi vàng núi bạc đi, Ám Ảnh lâu cũng sắp làm trợ thủ cho người ta rồi, vậy mà Tiêu Vũ này gặp mặt vẫn muốn mượn tiền.
Chẳng lẽ Tiêu Vũ không biết đạo lý mượn dễ trả nhanh, lần sau mượn không khó sao?
Ngụy Ngọc Lâm nhìn thoáng qua hai thủ vệ chặn đường Tiêu Vũ, hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”
Hai thủ vệ kia lập tức nói: “Dáng vẻ người này khả nghi, bọn ta đang muốn kiểm tra.”
Ngụy Ngọc Lâm mặt không thay đổi nói: “Ngươi không nghe nàng nói sao? Nàng có tình xưa với ta, không phải người dáng vẻ khả nghi gì.”
Tiêu Vũ lập tức vội vàng gật đầu: “Đúng đấy, ta và Ngụy Vương điện hạ cực kỳ thân quen.”'