.
Chương 447: Không Xu Dính Túi
Lúc này Tiêu Vũ đã có chút hối hận vê việc không sớm diệt trừ Thẩm Hàn Thu. Nhưng ban đầu lúc nàng mới xuyên qua vẫn chưa thăm dò tình hình rõ ràng, thật sự không dám tùy tiện giết người.
Nếu ra tay giết người, vậy rất có thể Tạ Quảng là người đầu tiên bị xoèn xoẹt rồi. Chẳng phải là nàng sẽ ngộ sát sao?
Ít nhất phải khảo sát thêm mới biết được có nên giết người này hay không...
Đương nhiên, dựa theo phán đoán của Tiêu Vũ hôm nay, tên nhãi Thẩm Hàn Thu này cũng đáng chết!
Không biết hắn ta đã gây thêm bao nhiêu rắc rối cho nàng rồi.
Thế nhưng hình như giữa Thẩm Hàn Thu và nàng còn có chút hiểu làm gì đó, điều này khiến Tiêu Vũ rất muốn biết rõ chân tướng.
Về phần đến lúc đó muốn chém giết muốn róc thịt, nàng cũng có thể đưa ra quyết định chính xác.
Có điều bây giờ nói những việc này đều không có ý nghĩa gì, bởi vì không gian không thể nào dịch chuyển một cách thuận lợi!
Nàng ở đây, cho dù Đặc Năng Lạp thật sự chạy hết tốc lực cũng không đuổi kịp Thẩm Hàn Thu.
Lòng Tiêu Vũ nóng như lửa đốt, không biết chừng nào không gian mới có thể khôi phục chức năng dịch chuyển.
Nếu như bây giờ nàng cưỡi ngựa chạy về luôn, đợi lúc sắp đến nơi thì không gian cũng đã thăng cấp xong rồi. Thế chẳng phải là tốn công vô ích hay sao?
Đau lòng hơn chính là Đặc Năng Lạp còn ở trong không gian, nàng muốn cưỡi cũng không cưỡi được!
Dựa theo kinh nghiệm ngày xưa của Tiêu Vũ, thời gian không gian thăng cấp không dùng được rất dài, vì vậy Tiêu Vũ cũng không định cưỡi ngựa quay về Ninh Nam.
Thế nhưng không trở về Ninh Nam, người ở Thịnh Kinh, lại không có không gian yểm hộ, Tiêu Vũ cảm thấy có chút không yên tâm.
Nàng chính là Công chúa tiền triều, nếu để cho người ta phát hiện Công chúa tiền triều xuất hiện ở Thịnh Kinh... vậy thì không được.
Sau khi Tiêu Vũ nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn quyết định rời khỏi Thịnh Kinh trước, đi tìm Hắc Phong đã làm sơn đại vương mấy ngày.
Thật không dám giấu giếm, sâu trong lòng của nàng vẫn luôn có một nguyện vọng làm thổ phỉ. Đến lúc đó đứng trên đường chặn lại, giơ tay lên nói lên núi này là ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, để lại tiền mua đường.
Đến lúc đó thấy ai chướng mắt thì giết kẻ đó! Chủ yếu chỉ cướp cống phẩm đi ngang qua và thương đội của Vũ Văn gia.
Nghĩ thôi cũng đã thấy sướng rồi.
Sau khi có suy nghĩ này, Tiêu Vũ rời khỏi thành.
Ai ngờ lúc nàng ra khỏi thành vậy mà bị kiểm tra.
“Ngươi! Đứng lại cho ta!” Có hai người để mắt tới Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ xoay người lại, nhìn hai binh sĩ đi tới bên cạnh mình, vô cùng nghi hoặc hỏi: “Có vấn đề gì không?”
“Bệ hạ ra lệnh, kiểm tra nghiêm ngặt những người khả nghi ra vào thành. Ban ngày ban mặt ngươi đội đấu lạp, sợ là không thể lộ mặt nhỉ?” Người nói chuyện đã rút đao của mình ra được một nửa.
Tiêu Vũ cũng không ngờ rằng mình ra vào thành nhiều lần như vậy, Thẩm Hàn Thu không bắt được nàng, nàng vậy mà tính sai, để hai tiểu lâu la để mắt tới.
Tiêu Vũ rất vô tội nói: “Hai vị quan gia, tiểu nữ tử cũng không muốn như vậy, nhưng thật sự là một thân một mình ở bên ngoài, sợ chọc phải thị phi nên mới che mặt.”
Nói rồi Tiêu Vũ muốn lấy ít bạc ra đút lót một chút.
Trên thực tế, Tiêu Vũ cũng phát hiện tiểu lâu la chặn nàng lại không phải là thật sự phát hiện bí mật của nàng, chỉ là muốn ít tiền.
Nhưng vừa đưa tay mò trên người, Tiêu Vũ lập tức lúng túng.
Có thể không lúng túng sao? Trên người nàng không có tiền!
Tất cả tiền của nàng đều đặt trong không gian rồi, hơn nữa Tiêu Vũ mua đồ miễn phí khắp nơi nên đã quên mất cảm giác tiêu tiền từ lâu. Bây giờ không gian không vào được, trên người nàng một đồng tiền cũng không có.
Tiêu Vũ đưa tay vào trong đấu lạp, muốn rút mấy món trang sức xuống mua đường.
Hai tên binh sĩ kia đều mong đợi nhìn Tiêu Vũ, hi vọng nàng có thể lấy ra vài thứ.
Bọn họ nhìn người rất chính xác, người này lén lén lút lút, bọn họ chỉ cần cản lại hỏi một câu thì nhất định sẽ có tiền!
Bọn họ cũng không muốn dùng biện pháp như vậy để kiếm tiền, nhưng đã lâu lắm rồi bên trên không phát bổng lộc, ở đây trên có già dưới có trẻ, bọn họ cũng phải nuôi gia đình mà!
Ai ngờ Tiêu Vũ vừa đưa tay vào sờ, không sờ được trang sức, bên trong đấu lạp trụi lủi, giống như một quả trứng mặn.