.
Chương 456: Năm Đại Nạn, Trời Giáng Sao Chổi
Cho dù cuối cùng Thẩm Hàn Thu cũng không biết nàng chính là Trộm Nồi Tặc, nhưng ban đầu Thẩm Hàn Thu đã cố ý làm khó nàng trên đại điện, kêu nàng nhảy múa cho mọi người xem.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm ức!
Lúc này tên Chân Pháp đạo trưởng kia đã đi tới, ông ta mở miệng nói: “Nơi này đúng là oán khí sâu nặng, Tiêu Vũ này đúng là sao chổi trên trời giáng xuống!”
Mặc dù giọng nói nhỏ nhưng vẫn theo gió truyền vào trong tai của Tiêu Vũ.
Sao chổi trên trời giáng xuống? Nói nàng sao?
Sắc mặt của Tiêu Vũ trở nên u ám, nàng cười lạnh một tiếng.
Tên Chân Pháp đạo trưởng này đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Thẩm Hàn Thu nhìn Chân Pháp đạo trưởng, lạnh giọng nói: “Ngươi muốn siêu độ nàng ta thế nào?”
Chân Pháp đạo trưởng nghe thế thì nói: “Cách làm của ta chính là đánh nàng ta vào Địa ngục Vô Gián, khiến nàng ta vĩnh viễn không thể nào luân hồi! Tự nhiên quốc vận sẽ tốt lên.”
Sắc mặt của Thẩm Hàn Thu đột ngột trở nên u ám.
“Chân Pháp đạo trưởng, ngươi xác định không phải chọn một nơi khác chôn cất nàng ta, sau đó siêu độ cho nàng ta sao?” Thẩm Hàn Thu hỏi
Chân Pháp đạo trưởng lập tức nói: “Đây là Công chúa tiền triều, ngươi cảm thấy siêu độ nàng ta thật thì bệ hạ sẽ vui sao? Dù sao hiệu quả cũng giống nhau, ta làm phép đây!” Chân Pháp đạo trưởng nói xong thì muốn lấy quần áo của Tiêu Vũ từ trong tay Thẩm Hàn Thu.
Ông ta kéo một cái, Thẩm Hàn Thu lại không buông tay.
Thẩm Hàn Thu lạnh như băng nói: “Chân Pháp đạo trưởng, ta chỉ biết phụng mệnh làm việc, bệ hạ kêu ta mai táng Tiêu Vũ một lần nữa chứ không phải để ngươi làm như vậy!”
Chân Pháp đạo trưởng nhìn chằm chằm vào Thẩm Hàn Thu hỏi: “Thẩm Thống lĩnh, một Công chúa tiền triều mà thôi, ngươi làm như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẽ lại không đành lòng để Công chúa tiền triều hồn phi phách tán?”
Trên đường đi Chân Pháp đạo trưởng cũng đã nén giận gần chết.
Tố chất cơ thể của ông ta bình thường, đoạn đường này bị giày vò, suýt chút nữa đã mất mạng rồi, giống như đi trên con đường lưu đày một lần vậy.
Trong bụng ông ta nghẹn đầy lửa giận nên lúc này mới muốn làm khó Thẩm Hàn Thu.
Nhưng rất hiển nhiên Chân Pháp đạo trưởng làm khó sai người rồi, bởi vì tên Thẩm Hàn Thu này vốn dĩ không phải loại có thể bị uy hiếp.
Hắn ta có thể từ một mã nô lăn lộn đến địa vị hôm nay, có thể thấy được tâm tư kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn, làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp được?
Môi mỏng của Thẩm Hàn Thu khẽ mở, trên mặt mang theo một chút ý lạnh: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
Sát ý trên người Thẩm Hàn Thu rõ ràng.
Chân Pháp đạo trưởng không thể nào bỏ qua, trong lòng ông ta hốt hoảng, ông ta lập tức nói: “Thẩm Hàn Thu, ta nói cho ngươi biết đừng làm bừa! Ở đây còn có nhiều thủ quân như vậy đang nhìn, nếu ngươi dám làm bừa, bệ hạ mà biết...”
Thủ quân mà ông ta nói chính là đám người Tiêu Cung.
Chân Pháp đạo trưởng cũng không ngốc, trên đường đi ông ta luôn âm thầm chịu đựng, cho đến khi nhìn thấy người của triều đình, lúc này ông ta mới nổi giận.
Tiêu Cung nghe Chân Pháp đạo trưởng nói vậy thì ho nhẹ một tiếng: “Chuyện này, đại nhân, bọn ta chỉ chịu trách nhiệm trông coi rãnh trời, nếu các ngươi không đi qua rãnh trời này thì cứ tự nhiên!”
Nói xong Tiêu Cung lập tức mang theo mọi người trở về.
Chân Pháp đạo trưởng vô cùng hoảng sợ: “Vị đại nhân này, bệ hạ rất tín nhiệm ta, nếu ngươi bằng lòng bảo vệ ta bình an, chờ sau khi ta hồi cung, ta sẽ kêu bệ hạ phong quan cho ngươi!”
“Đến lúc đó ngươi cũng có thể đến ngự tiền làm thị vệ! Cần gì ở nơi như thế này phơi nắng phơi gió chứ?” Chân Pháp đạo trưởng tiếp tục nói.
Tiêu Vũ nhìn Chân Pháp đạo trưởng.
Tên này đang thọc gậy bánh xe mình hả?
Từ trước đến nay chỉ có nàng đào góc tường của người khác, không có chuyện người khác đào góc tường của nàng. Tính toán của tên Chân Pháp đạo trưởng này xem như sai lầm rồi.
Quả nhiên Tiêu Cung không hề động lòng, hắn ta lập tức nói: “Ta chỉ muốn phụng lệnh canh chừng ở chỗ này!”
Buồn cười! Đây là khảo nghiệm lòng trung thành của hắn ta với Công chúa sao?
Bây giờ hắn ta chính là Tả Tướng quân của Công chúa! Cho dù tên Vũ Văn Phong kia thật sự phong quan cho bọn họ, chẳng lẽ còn có thể nhiều hơn những gì Công chúa cho bọn họ sao?
Huống chi, cho dù Công chúa không phong quan cho bọn họ, bọn họ cũng bằng lòng làm việc cho Công chúa!
Công chúa coi bọn họ thành người nhà đấy! Vì người nhà xông pha khói lửa, bọn họ vui vẻ! Tuyệt đối sẽ không đi làm thuộc hạ cho cẩu Hoàng đế.
Vẻ mặt Tiêu Cung cương trực công chính, xoay người bỏ đi.