.
Chương 457: Nghĩ Cách Đưa Hắn Ta Về Thịnh Kinh, Có Thể Trọng Dụng
Thẩm Hàn Thu thấy thế thì gọi Tiêu Cung lại: “Không biết ngươi xưng hô thế nào?”
Còi báo động trong lòng Tiêu Cung réo ầm lên: “Đại nhân? Ngài thế này là?”
“Đợi đến khi ta rời khỏi nơi này, ngươi hãy trở về với ta đi. Đến lúc đó tới dưới trướng ta làm việc.” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
Trong lòng Tiêu Cung tràn đầy lúng túng.
Ai mà thèm chứ!
Tiêu Cung lập tức nói: “Ta chỉ là một tiểu lâu la không có tiếng tăm gì, chỉ muốn trông coi nơi này, ta xin nhận ý tốt của đại nhân.”
Tiêu Cung nói xong thì vội vàng kéo thuộc hạ của mình bỏ chạy như bôi dầu dưới chân.
Triệu Kiếm cảm thấy rất kỳ lạ: “Người này đúng là không tầm thường, vậy mà tình nguyện ở lại chỗ này sống cũng không muốn quay về Thịnh Kinh.”
Thẩm Hàn Thu nhẹ gật đầu: “Không a dua nịnh hót, tính tình kiên định, là một nhân tài.”
“Nghĩ cách đưa hắn ta về Thịnh Kinh, có thể trọng dụng.” Thẩm Hàn Thu tiếp tục nói.
Bên kia Chân Pháp đạo trưởng thấy không có ai đứng bên cạnh mình thì khóc không ra nước mắt.
Ông ta nhìn Thẩm Hàn Thu, có chút run rẩy: “Ừm, Thẩm Thống lĩnh, vừa rồi ta nói năng vô lễ, đắc tội ngươi... Vẫn xin ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân!”
Thẩm Hàn Thu lạnh như băng nói: “Siêu độ ngay tại chỗ là được.”
Chân Pháp đạo trưởng bất đắc dĩ nói: “Ta cũng muốn siêu độ nàng ta, nhưng cầm mấy bộ y phục này, ta cũng không làm được, vẫn phải nghĩ cách tìm được thi thể của nàng ta.”
Chân Pháp đạo trưởng quyết định đùn đẩy trách nhiệm.
Nhất định là không tìm được thi thể rồi. Siêu độ xong, nếu thiên tai vẫn còn tiếp diễn, vậy chẳng phải ông ta sẽ bị chặt đầu sao?
Vì vậy Chân Pháp đạo trưởng tỉnh táo lại, quyết định đẩy trách nhiệm về chuyện này. Trông có vẻ Thẩm Hàn Thu là một người thích hợp để gánh trách nhiệm.
Chân Pháp đạo trưởng vốn tưởng rằng Thẩm Hàn Thu sẽ từ chối mình, nhưng hắn ta lại nhanh chóng gật đầu, sau đó gọi đám người Tiêu Cung quay lại: “Các ngươi tới đây!”
Tiêu Cung rất bất đắc dĩ, đành phải quay trở lại.
Hiện tại chưa tới lúc trở mặt, hắn ta cũng không dám trở mặt với người của triều đình, chỉ có thể tiếp tục nhịn nhục.
“Các ngươi có biết thi thể của Công chúa tiền triều Tiêu Vũ ở đâu không?”
Tiêu Cung nghe thấy câu hỏi này thì cười lúng túng. Công chúa khỏe mạnh hoạt bát, làm gì có thi thể nào? Nhưng hắn ta không thể nói vậy được.
Vì vậy Tiêu Cung chỉ vào nước chảy cuồn cuộn phía dưới, mở miệng nói: “Nghe nói ban đầu nàng từ nơi này ngã xuống, chắc đã thịt nát xương tan từ lâu, hoặc là bị cuốn tới nơi khác rồi!”
Sắc mặt Thẩm Hàn Thu hơi trầm xuống, hắn ta mở miệng nói: “Vẫn phải nghĩ cách xuống dưới tìm thử, xem xem có thể tìm được di hài bị cuốn vào bờ hay không.”
Tiêu Vũ nghe người khác bàn bạc như vậy thì tâm trạng rất khó chịu.
Trên tay nàng hơi dùng sức, trên tảng đá đã có một viên đá vụn bị bẻ rơi xuống đất.
Thẩm Hàn Thu đột nhiên nhún người phóng tới, lạnh giọng hỏi: “Ai!”
Mặc dù Thẩm Hàn Thu không tới gần Tiêu Vũ nhưng nàng đã ở trong tầm mắt của hắn ta.
Tiêu Vũ không tiện tiến vào không gian, nhưng nàng cũng không có gì phải sợ. Xung quanh đây đều là người của Tiêu Vũ, cùng lắm thì ra lệnh một tiếng, chôn đám người Thẩm Hàn Thu ở chỗ này!
Có điều chưa tới thời khắc cuối cùng thì Tiêu Vũ không muốn làm như vậy.
Tiêu Vũ đưa tay sờ đấu lạp trên mặt mình rồi đứng ra.
Tiêu Cung nhìn thấy cảnh tượng này mà sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài.
Công chúa cô nãi nãi của ta ơi! Sao tự nhiên người đi ra vậy!
Đương nhiên Tiêu Cung có thể nhận ra đây chính là Tiêu Vũ rồi, bộ trang phục này ngoại trừ Tiêu Vũ thì còn có thể là ai được nữa.
Đây là Thẩm Hàn Thu đấy, ôi chao nếu bị Thẩm Hàn Thu phát hiện thì phải làm sao đây?
Trong lòng Tiêu Cung cảm xúc phong phú, biểu cảm ngoài mặt cực kỳ sinh động. Hắn ta luôn dùng ánh mắt ám chỉ Tiêu Vũ mau chóng bỏ chạy.
Ai ngờ lúc này Tiêu Vũ đã tung tăng đi về phía bên này.
Tiêu Vũ kéo cổ họng kêu: “Huynh trưởng!”
Mọi người nghe thấy một tiếng huynh trưởng như thế đều có chút bất ngờ. Xem dáng vẻ là có quen biết nhỉ?
Thẩm Hàn Thu phát hiện trong bóng tối có người nghe lén thì rất khó chịu, nhưng lúc này có người gọi huynh trưởng, vẻ mặt của Thẩm Hàn Thu lập tức dịu xuống vài phần.
Tiêu Vũ vẫy tay với Tiêu Cung: “Huynh trưởng, ta tới đưa cơm cho ngươi.”